CHƯƠNG 38
K&K bước vào giai đoạn im lặng nguy hiểm nhất.
Bề ngoài, mọi thứ vẫn trôi đi đúng quỹ đạo. Các cuộc họp diễn ra đều đặn. Truyền thông tạm lắng sau cơn sóng dư luận ban đầu. Hội đồng quản trị không đưa ra thêm động thái rõ ràng nào.
Nhưng Kim Trí Tú biết rất rõ.
Khi một con thú ngừng gầm gừ, không phải vì nó hiền đi.
Mà vì nó đang chọn thời điểm cắn.
Kim Trân Ni cũng cảm nhận được điều đó.
Cô làm việc gần như không nghỉ trong nhiều ngày liên tiếp. Đôi mắt thường xuyên đỏ lên vì thiếu ngủ, nhưng sự tập trung thì chưa từng lơi lỏng. Những con số trước đây từng chỉ là ký hiệu vô hồn, giờ đây dần hiện ra thành một bức tranh có cấu trúc rõ ràng.
Và bức tranh ấy… rất bẩn.
“Chị xem cái này.”
Trân Ni nói vào một buổi tối muộn, đẩy laptop về phía Kim Trí Tú.
Trên màn hình là bảng đối chiếu ba dự án lớn trong vòng hai năm qua. Các khoản chi được chia nhỏ, chuyển vòng qua nhiều công ty con, rồi cuối cùng biến mất ở cùng một điểm đến.
Một công ty vỏ bọc.
“Công ty này đứng tên một giám đốc độc lập.”
Trân Ni nói tiếp.
“Nhưng tất cả quyết định lớn đều phải thông qua bộ phận pháp chế nội bộ.”
Kim Trí Tú nheo mắt.
“Pháp chế…”
Cô lặp lại.
Một cái tên hiện lên trong đầu cô rất rõ.
Trưởng bộ phận pháp chế – người từng theo cha cô từ những ngày đầu thành lập K&K. Một người được xem là trung lập tuyệt đối, chưa từng đứng về phía nào trong các cuộc đấu quyền lực.
“Người trung lập.”
Kim Trí Tú nói khẽ.
“Luôn là người nguy hiểm nhất.”
Trân Ni gật đầu.
“Ông ta ký vào tất cả.”
“Không phản đối.”
“Không đặt câu hỏi.”
Kim Trí Tú dựa lưng vào ghế, ánh mắt tối lại.
Nếu pháp chế đã bị mua chuộc, thì mọi thứ nguy hiểm hơn cô nghĩ rất nhiều.
Bởi điều đó có nghĩa là Kim Minh Hoán không chỉ nhắm vào tiền.
Ông ta nhắm vào quyền kiểm soát hợp pháp của cả tập đoàn.
Sáng hôm sau, Kim Trí Tú triệu tập một cuộc họp nhỏ.
Không thư ký.
Không biên bản.
Không thông báo chính thức.
Chỉ có cô, Kim Trân Ni, giám đốc kiểm toán nội bộ và một cố vấn pháp lý độc lập từ bên ngoài.
“Những gì tôi sắp nói.”
Kim Trí Tú mở lời.
“Nếu lọt ra ngoài, tất cả chúng ta đều không còn đường lui.”
Không ai lên tiếng.
Kim Trân Ni nhìn từng người một, nhận ra sự căng thẳng hiện rõ trên gương mặt họ. Cô hiểu, từ giây phút này trở đi, mọi thứ không còn là trò chơi quyền lực nữa.
Mà là sinh tử sự nghiệp.
Buổi họp kéo dài hơn ba tiếng.
Khi cánh cửa phòng họp mở ra, trời đã ngả chiều. Kim Trí Tú bước ra trước, gương mặt không biểu cảm, nhưng từng bước đi đều nặng trĩu.
“Chị có chắc không?”
Trân Ni hỏi khi chỉ còn hai người trong thang máy.
Kim Trí Tú nhìn thẳng phía trước.
“Không.”
Cô đáp.
“Nhưng chị chắc một điều.”
Cô quay sang Trân Ni.
“Nếu không ra tay trước.”
“Người bị loại khỏi bàn cờ… sẽ là chị.”
Buổi tối hôm đó, Kim Minh Hoán nhận được thông tin bất thường.
Một trong những tài khoản trung chuyển bị phong tỏa để “kiểm tra kỹ thuật”. Không thông báo. Không giải thích. Chỉ một động thái nhỏ, nhưng đủ để khiến ông ta cảnh giác.
Ông ta gọi điện ngay cho trưởng bộ phận pháp chế.
“Có chuyện gì?”
Kim Minh Hoán hỏi, giọng thấp.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây.
“Kim tổng…”
Người kia đáp, giọng không chắc.
“Có vẻ như… Kim Trí Tú đã bắt đầu rà soát lại những hồ sơ cũ.”
Kim Minh Hoán siết chặt điện thoại.
“Cô ta không có đủ bằng chứng.”
Ông ta nói.
“Cứ kéo dài thêm.”
“Nhưng nếu có người đứng sau cô ta—”
“Không có nếu.”
Kim Minh Hoán cắt ngang.
“Chỉ cần giữ cho hội đồng không ngả về phía cô ta.”
Cuộc gọi kết thúc.
Kim Minh Hoán đứng trước gương, nhìn chính mình.
Ông ta đã chờ rất lâu cho khoảnh khắc này. Chờ Kim Trí Tú tự bộc lộ điểm yếu. Chờ tập đoàn rung chuyển. Chờ thời cơ lật ngược bàn cờ.
Chỉ có một điều ông ta không tính đến.
Người khiến Kim Trí Tú thay đổi…
lại chính là kẻ ông ta xem thường nhất.
Ở tầng cao nhất của K&K, Kim Trân Ni đứng bên cửa kính, nhìn xuống thành phố. Ánh đèn dần bật sáng, giống như những vì sao nhân tạo lạnh lùng.
“Em sợ không?”
Kim Trí Tú hỏi, đứng phía sau.
Trân Ni quay lại, lắc đầu.
“Em chỉ sợ một điều.”
Cô nói.
“Nếu lần này thất bại… chị sẽ bị họ nuốt chửng.”
Kim Trí Tú bước tới, đặt tay lên vai cô.
“Vậy thì chúng ta không được phép thất bại.”
Hai người đứng cạnh nhau, giữa một tập đoàn khổng lồ đang bắt đầu nứt vỡ từ bên trong.
Và cả hai đều hiểu:
Kẻ phản bội đã lộ diện.
Nhưng đòn phản công thực sự…
mới chỉ bắt đầu.
CHƯƠNG 39