CHƯƠNG 37: BẤT CHẤP MỌI THỨ TÔI VẪN LUÔN YÊU EM - KIM TRÍ TÚ x KIM TRÂN NI

7:39:00 AM

  TỔNG QUAN : 50 CHƯƠNG

CHƯƠNG 37

Kim Trân Ni chính thức quay lại K&K vào một buổi sáng nhiều mây.

Không còn là sự xuất hiện lặng lẽ của một thư ký trẻ cố gắng né tránh ánh nhìn. Lần này, cô bước vào sảnh chính với dáng đi chậm rãi, lưng thẳng, ánh mắt bình tĩnh. Bộ vest màu be nhạt ôm gọn vóc dáng gầy nhưng rắn rỏi hơn trước rất nhiều.

Những ánh mắt lại đổ dồn về phía cô.

Nhưng khác với trước kia, chúng không còn hoàn toàn mang theo sự khinh miệt. Có tò mò. Có dè chừng. Và có cả một chút bất an rất khẽ.

Bởi vì Kim Trân Ni không quay lại một mình.

Cuộc họp nội bộ được triệu tập gấp trong phòng chiến lược tầng cao nhất. Khi mọi người đã ngồi đủ, Kim Trí Tú bước vào cuối cùng. Cô không vòng vo.

“Tôi xin giới thiệu.”
Giọng cô trầm, dứt khoát.
“Kim Trân Ni – trợ lý chiến lược đặc biệt, trực thuộc tôi.”

Căn phòng im phăng phắc.

Một vài người ngẩng lên.
Một vài người cau mày.
Một vài người khẽ nhếch môi, không che giấu sự hoài nghi.

“Trợ lý chiến lược?”
Giám đốc tài chính lên tiếng, giọng không mấy thân thiện.
“Kim tổng, vị trí này chưa từng tồn tại trong cơ cấu.”

“Thì từ hôm nay nó tồn tại.”
Kim Trí Tú đáp, không nhìn ông ta.
“Và tôi chịu toàn bộ trách nhiệm.”

Kim Trân Ni đứng cạnh cô, không nói gì.

Nhưng chính sự im lặng ấy lại khiến căn phòng khó chịu hơn.

Sau cuộc họp, Kim Trân Ni theo Kim Trí Tú vào phòng làm việc riêng. Cánh cửa đóng lại, cách âm hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

“Em ổn không?”
Kim Trí Tú hỏi.

Trân Ni hít sâu một hơi.
“Có người sẽ nghĩ em dựa hơi chị.”

“Đã từng.”
Kim Trí Tú sửa lại.
“Giờ thì họ sẽ phải nghĩ lại.”

Cô đưa cho Trân Ni một tập hồ sơ dày.

“Đây là những thứ em đã tìm ra.”
“Nhưng chưa đủ.”
“Chị cần em đào sâu hơn.”

Trân Ni mở hồ sơ, lật từng trang. Những con số, những mốc thời gian, những chữ ký quen thuộc hiện lên như những mảnh ghép của một bức tranh tối.

“Kim Minh Hoán không làm một mình.”
Trân Ni nói chậm.
“Ông ta có người trong bộ phận pháp chế và tài chính.”

Kim Trí Tú gật đầu.
“Chị biết.”

“Vậy tại sao không ra tay ngay?”
Trân Ni hỏi.

Kim Trí Tú dựa lưng vào ghế, ánh mắt tối lại.

“Vì nếu đánh rắn mà không dập đầu…”
“Thì cả hệ thống sẽ phản công.”

Buổi chiều hôm đó, Kim Trân Ni bắt đầu công việc mới của mình.

Không còn những email hành chính đơn giản. Không còn lịch họp sắp xếp hộ. Thay vào đó là hàng chục file tài chính, biên bản họp kín, hợp đồng được bọc trong lớp từ ngữ pháp lý dày đặc.

Cô đọc rất chậm.
Ghi chú rất kỹ.
Đối chiếu từng con số với từng quyết định.

Có những lúc, tay cô lạnh đi khi nhận ra một dòng tiền bị rút ra đúng vào thời điểm nhạy cảm nhất của tập đoàn. Có những lúc, cô phải đứng dậy đi ra ban công, hít thở thật sâu mới có thể tiếp tục.

Đây không còn là công việc.

Đây là chiến trường.

Buổi tối, khi văn phòng đã vắng người, Kim Trí Tú mang hai cốc cà phê vào phòng chiến lược.

“Em có hối hận không?”
Cô hỏi, đặt cốc xuống cạnh laptop của Trân Ni.

Trân Ni ngẩng lên, đôi mắt mệt nhưng sáng.

“Không.”
Cô đáp.
“Chỉ là… em bắt đầu hiểu vì sao chị luôn một mình.”

Kim Trí Tú im lặng.

Cô nhìn Trân Ni, nhìn sự tập trung và kiên định rất khác với cô gái của những ngày đầu. Trong khoảnh khắc đó, Kim Trí Tú nhận ra một sự thật rất rõ ràng.

Trân Ni không còn đứng sau lưng cô nữa.

Cô đang đứng ngang hàng.

Đêm đó, một email nặc danh được gửi đến hòm thư riêng của Kim Trân Ni.

Chỉ một dòng ngắn.

“Đừng đào sâu quá.”
“Có những thứ không phải ai cũng gánh nổi.”

Trân Ni nhìn màn hình rất lâu.

Rồi chuyển tiếp email đó cho Kim Trí Tú.

Không kèm lời nhắn.

Kim Trí Tú đọc xong, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh.

“Ông ta bắt đầu lo rồi.”
Cô nói.
“Điều đó có nghĩa là em đang đi đúng hướng.”

Ở một tầng khác của tòa nhà, Kim Minh Hoán đứng trước cửa kính, nhìn xuống thành phố. Điện thoại trong tay ông ta sáng lên, hiển thị thông báo vừa gửi.

Ông ta nhếch môi.

“Con bé đó…”
“Thú vị hơn mình nghĩ.”

Cuộc đấu đã không còn là chuyện riêng giữa những người đàn ông quyền lực.

Lần này, một người từng bị xem là điểm yếu…
đã quay lại với tư cách vũ khí nguy hiểm nhất.

Và Kim Trân Ni biết rất rõ:
từ khoảnh khắc cô bước vào vai trò này,
không còn đường lui an toàn nữa.

  TỔNG QUAN : 50 CHƯƠNG

CHƯƠNG 38

TrendingMore

Xem thêm