CHƯƠNG 36: BẤT CHẤP MỌI THỨ TÔI VẪN LUÔN YÊU EM - KIM TRÍ TÚ x KIM TRÂN NI

7:38:00 AM

  TỔNG QUAN : 50 CHƯƠNG

CHƯƠNG 36

Sau buổi họp hội đồng, K&K không còn yên tĩnh như bề ngoài của nó nữa.

Mọi thứ vẫn vận hành.
Nhân viên vẫn đi làm đúng giờ.
Các dự án vẫn được ký kết, báo cáo vẫn được gửi lên đều đặn.

Nhưng bên dưới lớp vỏ trật tự ấy, những dòng chảy ngầm đã bắt đầu đổi hướng.

Kim Trí Tú cảm nhận được điều đó rất rõ.

Những email yêu cầu phê duyệt chậm hơn thường lệ.
Những quyết định trước đây chỉ cần một chữ ký nay phải qua thêm hai vòng kiểm tra.
Một vài giám đốc từng luôn đứng về phía cô bắt đầu giữ im lặng trong các cuộc họp.

Không phản đối.
Nhưng cũng không ủng hộ.

Đó là dấu hiệu nguy hiểm nhất.

Buổi sáng hôm đó, Kim Trí Tú bước vào phòng họp chiến lược với ánh mắt bình thản. Trên bàn là kế hoạch mở rộng thị trường phía Nam, dự án mà cô đã theo đuổi suốt gần một năm. Mọi số liệu đều rõ ràng. Rủi ro đã được tính toán. Lợi nhuận nằm trong tầm tay.

Nhưng khi cô vừa trình bày xong, một giám đốc tài chính lên tiếng.

“Tôi cho rằng thời điểm này không phù hợp.”
Ông ta nói, giọng chậm rãi.
“Tập đoàn đang chịu áp lực truyền thông. Mở rộng lúc này quá mạo hiểm.”

Kim Trí Tú nhìn thẳng vào ông.

“Chúng ta đã chuẩn bị dự án này trước khi truyền thông nhắc đến tên tôi.”
Cô nói.
“Và các chỉ số không thay đổi.”

“Tôi vẫn đề nghị hoãn lại.”
Người kia đáp.
“Ít nhất là sáu tháng.”

Sáu tháng.

Một con số không ngẫu nhiên.

Kim Trí Tú hiểu rất rõ. Sáu tháng giám sát đặc biệt chính là khoảng thời gian họ muốn cô đứng yên, mất dần quyền chủ động, để những người khác kịp thời tái sắp xếp bàn cờ.

“Hoãn dự án.”
Cô nói.
“Là trao thị phần cho đối thủ.”

Không khí trong phòng họp trở nên căng thẳng.

Một vài người cúi đầu xem tài liệu.
Một vài người tránh ánh mắt cô.

Cuối cùng, chủ trì cuộc họp kết luận.

“Chúng ta sẽ bỏ phiếu.”

Kết quả: hoãn dự án.

Kim Trí Tú không nói thêm gì.

Cô gật đầu, đóng tập hồ sơ lại, đứng dậy rời phòng họp. Nhưng trong lòng, cô hiểu rõ: đây chỉ là phát súng đầu tiên.

Ở bên ngoài, Kim Trân Ni đang chờ cô.

“Không thuận lợi?”
Trân Ni hỏi khi nhìn thấy sắc mặt Kim Trí Tú.

“Bắt đầu rồi.”
Kim Trí Tú đáp.
“Họ sẽ không để chị yên.”

Trân Ni siết chặt tay mình.

“Em có thể làm gì?”

Kim Trí Tú dừng lại, nhìn cô rất lâu. Lần đầu tiên, ánh mắt cô không còn ý định che chở tuyệt đối, mà là một sự cân nhắc nghiêm túc.

“Em có sẵn sàng bước vào cuộc chơi này không?”
Cô hỏi.

Trân Ni không trả lời ngay.

Cô nghĩ đến những ngày còn là nhân viên mới, chỉ mong có một công việc ổn định. Nghĩ đến ánh mắt soi mói, đến những lời đồn ác ý, đến đêm bị kéo vào bóng tối.

Rồi cô ngẩng lên.

“Em đã bước vào từ lúc đứng cạnh chị trước truyền thông rồi.”
Cô nói.
“Chỉ là… trước đây em không biết.”

Kim Trí Tú khẽ mỉm cười.

“Vậy thì nghe cho kỹ.”
Cô nói.
“Từ hôm nay, em không còn chỉ là người cần được bảo vệ.”

Buổi chiều, Kim Trí Tú gọi Kim Trân Ni vào phòng làm việc riêng.

Không phải với tư cách thư ký.
Mà với tư cách cộng sự.

“Chị cần em giúp chị rà soát lại toàn bộ chuỗi quyết định tài chính ba năm gần đây.”
Kim Trí Tú nói.
“Đặc biệt là các dự án do Kim Minh Hoán phê duyệt.”

Cái tên đó khiến Trân Ni khựng lại.

Kim Minh Hoán.
Chú họ của Kim Trí Tú.
Một trong những cổ đông lớn, người luôn tỏ ra trung lập nhưng chưa từng che giấu tham vọng.

“Chị nghi ngờ ông ta?”
Trân Ni hỏi.

“Không.”
Kim Trí Tú đáp.
“Chị chắc.”

Buổi tối hôm đó, căn hộ sáng đèn rất muộn.

Trân Ni ngồi trước laptop, hàng loạt con số và hợp đồng hiện lên trước mắt. Cô đọc chậm, cẩn thận, từng dòng một. Càng đọc, tim cô càng trầm xuống.

Những khoản đầu tư mờ ám.
Những dự án đội vốn bất thường.
Những chữ ký quen thuộc lặp lại ở những điểm nhạy cảm nhất.

“Chị Trí Tú…”
Trân Ni nói khẽ.
“Nếu những thứ này bị lộ ra…”

“Thì không chỉ chị mất ghế.”
Kim Trí Tú tiếp lời.
“Mà cả K&K sẽ rung chuyển.”

Trân Ni ngẩng lên nhìn cô.

“Vậy tại sao chị vẫn để mọi thứ như vậy suốt thời gian qua?”

Kim Trí Tú im lặng vài giây.

“Vì chị cần bằng chứng đủ sâu.”
“Và vì trước đây…”
Cô dừng lại.
“Chị không có gì để mất.”

Trân Ni hiểu.

Trước đây, Kim Trí Tú chỉ có tập đoàn. Giờ đây, cô có thêm một người cần bảo vệ, và cũng chính vì thế, cô buộc phải ra tay.

Đêm đó, khi Trân Ni gục đầu ngủ quên trên bàn, Kim Trí Tú khoác áo cho cô, động tác rất nhẹ. Cô nhìn gương mặt người con gái đang ngủ, lòng dâng lên một cảm xúc rất lạ.

Cuộc đấu quyền lực này sẽ rất bẩn.
Rất đau.
Và rất nguy hiểm.

Nhưng lần này, Kim Trí Tú không còn chiến đấu chỉ vì quyền lực.

Mà vì một tương lai nơi Kim Trân Ni có thể đứng cạnh cô…
mà không phải sợ hãi bất kỳ bóng tối nào phía sau lưng nữa.

Và ở một nơi nào đó trong thành phố, Kim Minh Hoán đang mỉm cười, nhìn vào màn hình báo cáo.

Trò chơi… cuối cùng cũng bắt đầu.

 TỔNG QUAN : 50 CHƯƠNG

CHƯƠNG 37

TrendingMore

Xem thêm