CHƯƠNG 35: BẤT CHẤP MỌI THỨ TÔI VẪN LUÔN YÊU EM - KIM TRÍ TÚ x KIM TRÂN NI

6:55:00 AM

 TỔNG QUAN : 50 CHƯƠNG

CHƯƠNG 35

Phòng họp hội đồng quản trị khép kín, cách âm hoàn toàn.

Không có ánh đèn flash.
Không có truyền thông.
Chỉ có một chiếc bàn dài, những gương mặt quen thuộc, và bầu không khí nặng nề đến mức khiến người ta có thể nghe rõ tiếng bút đặt xuống mặt bàn.

Kim Trí Tú ngồi ở vị trí trung tâm.

Lưng thẳng.
Ánh mắt bình tĩnh.

Nhưng bên trong, cô hiểu rất rõ: đây là buổi họp nguy hiểm nhất kể từ ngày cô ngồi lên chiếc ghế tổng tài.

Một thành viên lớn tuổi mở lời trước.

“Kim tổng.”
Giọng ông trầm và chậm.
“Hôm nay chúng tôi không bàn về cảm xúc. Chúng tôi bàn về rủi ro.”

Kim Trí Tú gật đầu.
“Tôi hiểu.”

“Mối quan hệ cá nhân của cô.”
Một người khác tiếp lời.
“Đã đẩy tập đoàn vào tâm điểm tranh cãi. Cổ phiếu dao động. Đối tác bắt đầu do dự.”

“Tôi đã chuẩn bị phương án ứng phó.”
Kim Trí Tú đáp, đẩy một tập tài liệu về phía trước.
“Không có hợp đồng nào bị hủy. Không có dòng tiền nào bị rút.”

“Nhưng niềm tin thì sao?”
Giọng người đàn ông đối diện sắc lên.
“Cô có chắc mình không đặt cảm xúc lên trên lợi ích chung?”

Khoảnh khắc đó, Kim Trí Tú im lặng.

Không phải vì không có câu trả lời.
Mà vì cô biết, bất kỳ lời biện minh nào lúc này cũng đều vô nghĩa.

“Tôi không phủ nhận.”
Cô nói chậm rãi.
“Tôi có cảm xúc.”

Một vài người nhíu mày.

“Nhưng tôi chưa từng để cảm xúc làm tổn hại đến năng lực lãnh đạo.”
Kim Trí Tú tiếp.
“Những con số không nói dối.”

Một vị cổ đông đặt tay lên bàn.

“Cô có sẵn sàng đánh đổi vị trí này để bảo vệ lựa chọn cá nhân không?”

Câu hỏi ấy được ném ra rất nhẹ.
Nhưng sức nặng thì khủng khiếp.

Kim Trí Tú nhìn thẳng người hỏi mình.

“Vị trí này.”
Cô nói.
“Tôi có thể mất.”

Không khí trong phòng khựng lại.

“Nhưng nếu để tôi tự phản bội chính mình.”
Cô tiếp tục.
“Thì dù còn ngồi ở đây… tôi cũng đã thua.”

Một vài ánh mắt dao động.

Kim phu nhân ngồi ở cuối bàn.

Bà im lặng từ đầu đến giờ.

Nhìn con gái mình ngồi giữa vòng vây, bà chợt nhớ lại chính mình của nhiều năm trước. Cũng ngồi ở vị trí đó. Cũng bị buộc phải chọn giữa gia đình, danh tiếng và người mình yêu.

Và bà đã chọn khác.

“Các vị.”
Kim phu nhân lên tiếng.

Cả phòng quay sang.

“Tôi không bênh vực cảm xúc.”
Bà nói.
“Tôi bênh vực kết quả.”

Bà nhìn Kim Trí Tú.

“Trong suốt nhiệm kỳ của con bé.”
“Lợi nhuận tăng.”
“Danh tiếng tập đoàn được mở rộng.”
“Và chưa từng có sai phạm nghiêm trọng.”

Một thành viên do dự.
“Nhưng tiền lệ—”

“Tiền lệ là để phá.”
Kim phu nhân cắt lời, giọng không lớn nhưng rất dứt khoát.
“Nếu người ngồi ở ghế này đủ năng lực.”

Căn phòng rơi vào im lặng.

Cuối cùng, chủ tịch hội đồng lên tiếng.

“Chúng tôi sẽ bỏ phiếu.”
“Ba phương án.”

Ông giơ ba ngón tay.

“Một: Khiển trách nội bộ, Kim tổng tiếp tục tại vị.”
“Hai: Tạm đình chỉ chức vụ.”
“Ba: Buộc từ chức.”

Kim Trí Tú ngồi yên.

Không cầu xin.
Không biện hộ.

Trong khoảnh khắc chờ đợi đó, hình ảnh Kim Trân Ni hiện lên rất rõ trong đầu cô. Ánh mắt kiên định trước họp báo. Câu nói “Em không hối hận”.

Nếu hôm nay cô mất chức…
Cô vẫn không hối hận.

Phiếu được thu lại.

Thời gian trôi chậm đến mức tàn nhẫn.

Cuối cùng, chủ tịch hội đồng ngẩng lên.

“Kết quả.”
“Phương án một chiếm đa số.”

Kim Trí Tú không thở phào.

Cô chỉ khẽ nhắm mắt trong một giây rất ngắn.

“Khiển trách nội bộ.”
“Giám sát đặc biệt trong sáu tháng.”
“Kim tổng tiếp tục đảm nhiệm chức vụ.”

Cuộc họp kết thúc.

Kim Trí Tú rời phòng họp, bước đi rất chậm. Không phải vì mệt, mà vì trong lòng có quá nhiều thứ chưa kịp lắng xuống.

Bên ngoài, Kim Trân Ni đứng đợi.

Khi nhìn thấy Kim Trí Tú bước ra, ánh mắt Trân Ni lập tức tìm kiếm câu trả lời.

Kim Trí Tú dừng lại trước mặt cô.

“Chị vẫn còn ở đây.”
Cô nói.

Trân Ni bật cười, nhưng mắt đỏ lên.
“Vậy là được rồi.”

Kim Trí Tú đưa tay lên, đặt nhẹ lên đầu cô, một cử chỉ rất nhỏ nhưng rất đời thường.

“Nhưng mọi chuyện chưa kết thúc.”
Cô nói khẽ.
“Chỉ mới bắt đầu thôi.”

Trân Ni gật đầu.

“Em biết.”
“Nhưng lần này… em không sợ nữa.”

Hai người đứng cạnh nhau trong hành lang dài, ánh đèn trắng trải xuống nền sàn lạnh lẽo.

Kim Trí Tú đã giữ được chiếc ghế tổng tài.

Nhưng cô cũng hiểu rất rõ:

Từ hôm nay trở đi, mỗi bước đi của cô sẽ bị soi xét.
Mỗi quyết định đều bị cân đo.

Và ở phía trước, vẫn còn những âm mưu chưa lộ mặt.

Nhưng khác với trước kia, Kim Trí Tú không còn đứng một mình.

Bởi có một người, dù từng rời đi trong đêm tối, giờ đây đã chọn quay lại…
và đứng cùng cô, ngay giữa cơn sóng lớn nhất.

 TỔNG QUAN : 50 CHƯƠNG

CHƯƠNG 36

TrendingMore

Xem thêm