CHƯƠNG 34
Buổi họp báo được ấn định vào chín giờ sáng.
Không phải một buổi công bố dự án.
Không phải lễ ký kết hợp đồng.
Mà là một buổi đối mặt.
Kim Trân Ni đứng trước gương trong phòng nghỉ dành cho lãnh đạo, chỉnh lại cổ áo sơ mi lần thứ ba. Tay cô hơi lạnh. Không run, nhưng cũng không ấm. Cảm giác này khác với sợ hãi thuần túy. Nó giống như việc biết rõ mình sắp bước vào một nơi có thể làm tổn thương mình, nhưng vẫn lựa chọn tiến lên.
Cánh cửa phía sau mở ra.
Kim Trí Tú bước vào.
Hôm nay cô không mặc vest đen quen thuộc, mà là bộ suit xám đậm, đường cắt gọn gàng, sắc thái trầm ổn. Trông cô không hề giống người sắp bị chất vấn, mà giống như người đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc chiến.
Ánh mắt cô dừng lại trên Trân Ni.
“Em không cần ra ngoài nếu không muốn.”
Kim Trí Tú nói.
“Chị có thể tự nói.”
Trân Ni quay lại, nhìn thẳng vào cô.
“Em sẽ đi cùng chị.”
Cô đáp.
“Em không muốn chị đứng một mình nữa.”
Kim Trí Tú nhìn cô rất lâu, rồi gật đầu.
Không nói thêm lời nào.
Phòng họp báo đông kín.
Máy ảnh.
Micro.
Ánh đèn chói lòa.
Những người ngồi bên dưới không phải ai cũng đến vì sự thật. Phần lớn đến vì câu chuyện. Vì giật tít. Vì scandal gắn với hai chữ “nữ tổng tài”.
Khi Kim Trí Tú bước vào, cả khán phòng lập tức xôn xao. Và khi Kim Trân Ni bước theo sau cô, sự xôn xao ấy gần như bùng lên thành tiếng ồn.
Hai người ngồi xuống.
Không che giấu.
Không tách ghế.
Chỉ một chi tiết nhỏ thôi, nhưng đủ để truyền thông ngửi thấy điều họ đang chờ đợi.
Kim Trí Tú là người cầm micro trước.
“Cảm ơn mọi người đã đến.”
Giọng cô trầm và rõ, không chút dao động.
“Hôm nay tôi ở đây để làm rõ một số thông tin liên quan đến cá nhân tôi và tập đoàn K&K.”
Một phóng viên lập tức đứng dậy.
“Kim tổng, xin hỏi mối quan hệ giữa cô và Kim Trân Ni có phải là nguyên nhân dẫn đến những quyết định ưu ái trong nội bộ công ty?”
Câu hỏi sắc như dao.
Kim Trí Tú không né.
“Chúng tôi có mối quan hệ cá nhân.”
Cô nói thẳng.
“Và tôi không phủ nhận điều đó.”
Cả khán phòng ồ lên.
Kim Trân Ni siết chặt tay mình dưới bàn, nhưng không cúi đầu.
“Nhưng.”
Kim Trí Tú tiếp tục.
“Không có bất kỳ quyết định kinh doanh nào của tôi vi phạm quy trình hay đạo đức nghề nghiệp.”
Một phóng viên khác chen vào.
“Vậy khoản nợ cá nhân của Kim Trân Ni thì sao? Có phải Kim tổng đã dùng quyền lực để xử lý?”
Kim Trí Tú chưa kịp trả lời, Kim Trân Ni đã cầm lấy micro.
Đó là lần đầu tiên cô chủ động bước ra trước ánh đèn.
“Khoản nợ đó là trách nhiệm cá nhân của tôi.”
Giọng Trân Ni không lớn, nhưng rất rõ.
“Đã được chuyển sang xử lý theo pháp luật, không có bất kỳ sự xóa nợ hay đặc quyền nào.”
Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng xuống hàng ghế phóng viên.
“Tôi không dựa vào mối quan hệ để tồn tại.”
“Và tôi cũng không xấu hổ vì người tôi yêu.”
Cả căn phòng lặng đi trong một khoảnh khắc rất ngắn.
Rồi tiếng máy ảnh lại vang lên.
Một phóng viên lớn tuổi hơn hỏi, giọng chậm rãi:
“Kim tổng, cô có nghĩ việc công khai mối quan hệ đồng giới sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến hình ảnh tập đoàn?”
Kim Trí Tú mỉm cười.
Không phải nụ cười xã giao.
Mà là nụ cười của người đã đưa ra lựa chọn.
“Tôi nghĩ một tập đoàn được xây dựng bởi những con người dám sống thật.”
“Không phải bởi việc che giấu.”
Cô quay sang nhìn Kim Trân Ni.
“Và tôi không có ý định hy sinh người tôi yêu để giữ một hình ảnh giả tạo.”
Lần này, không còn tiếng xôn xao.
Chỉ có sự im lặng nặng nề.
Buổi họp báo kết thúc sớm hơn dự kiến.
Tin tức bùng nổ ngay trong buổi trưa.
Có người ủng hộ.
Có người chỉ trích.
Có người mỉa mai.
Cổ phiếu K&K dao động nhẹ.
Hội đồng quản trị lập tức triệu tập cuộc họp khẩn.
Kim Trí Tú đứng trước cửa phòng họp, Kim Trân Ni đứng bên cạnh.
“Em có hối hận không?”
Kim Trí Tú hỏi khẽ.
Trân Ni lắc đầu.
“Chưa bao giờ.”
Cô đáp.
“Ít nhất hôm nay, em được đứng thẳng.”
Kim Trí Tú nắm lấy tay cô, không che giấu, ngay trước cánh cửa sắp mở ra.
“Vậy thì dù có chuyện gì xảy ra.”
Cô nói.
“Chị cũng sẽ không lùi.”
Cánh cửa phòng họp mở ra.
Phía trước là quyền lực, áp lực, và nguy cơ mất tất cả.
Nhưng lần này, Kim Trí Tú bước vào không phải một mình.
Và Kim Trân Ni cũng không còn đứng sau ánh đèn nữa.
Họ đã chọn ánh sáng.
Dù ánh sáng ấy… có thể làm đau.
CHƯƠNG 35