CHƯƠNG 33: BẤT CHẤP MỌI THỨ TÔI VẪN LUÔN YÊU EM - KIM TRÍ TÚ x KIM TRÂN NI

4:28:00 AM

TỔNG QUAN : 50 CHƯƠNG

CHƯƠNG 33

Kim Trân Ni xuất viện sau ba ngày theo dõi.

Khoảng thời gian không dài, nhưng đủ để mọi thứ âm thầm thay đổi. Không còn là sự né tránh, cũng không còn là khoảng cách dè dặt như trước. Giữa cô và Kim Trí Tú tồn tại một sự thấu hiểu rất lặng, rất sâu, như hai người đã cùng đi qua ranh giới sinh tử nên không cần thêm lời xác nhận nào nữa.

Buổi sáng hôm rời bệnh viện, Kim Trí Tú tự tay khoác áo cho Trân Ni.

Động tác rất tự nhiên.
Không cố ý che giấu.
Cũng không phô trương.

Kim Trân Ni ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt có chút bối rối, nhưng nhiều hơn là cảm giác an tâm quen thuộc.

“Em có thể tự đi.”
Cô nói nhỏ.

Kim Trí Tú cúi xuống, ghé sát tai cô.
“Chị biết.”
“Nhưng chị muốn.”

Bốn chữ ấy khiến tim Trân Ni khẽ run lên.

Trở về căn hộ cũ, Trân Ni đứng ở ngưỡng cửa rất lâu. Không gian quen thuộc vẫn ở đó, nhưng cảm giác thì đã khác. Cô bước vào, nhìn quanh, nhận ra mọi thứ gần như được giữ nguyên đúng như ngày cô rời đi.

Chiếc cốc cũ.
Góc sofa quen.
Ban công nhìn ra thành phố.

Kim Trí Tú đứng sau lưng cô.

“Chị không dọn.”
Cô nói.
“Vì chị nghĩ… em sẽ quay lại.”

Trân Ni quay lại nhìn cô, cổ họng nghẹn lại.
“Chị tin vậy sao?”

“Không.”
Kim Trí Tú đáp.
“Nhưng chị hy vọng.”

Hai người đứng rất gần nhau, không ai nói thêm. Khoảng lặng ấy không còn nặng nề như trước, mà mang theo cảm giác của sự trở về đúng chỗ.

Buổi tối hôm đó, Kim Trí Tú nhận được cuộc gọi từ bộ phận truyền thông.

Tin tức về vụ bắt cóc bắt đầu rò rỉ.

Không chi tiết.
Không tên tuổi đầy đủ.
Nhưng đủ để người tinh ý nhận ra có liên quan đến K&K.

“Kim tổng.”
Giọng người bên kia thận trọng.
“Chúng ta nên chuẩn bị phương án đối phó.”

Kim Trí Tú nhìn về phía phòng khách, nơi Kim Trân Ni đang ngồi đọc sách, ánh đèn vàng phủ lên gương mặt còn hơi nhợt nhạt sau bệnh viện.

“Không cần né tránh.”
Cô nói.
“Lần này, tôi sẽ không để cô ấy đứng phía sau.”

Cúp máy.

Kim Trí Tú bước tới, ngồi xuống cạnh Trân Ni.

“Có thể sắp tới sẽ rất ồn ào.”
Cô nói.
“Em có sợ không?”

Trân Ni im lặng một lúc, rồi lắc đầu.

“Em đã sợ đủ rồi.”
Cô đáp.
“Lần này… nếu có chuyện gì, em muốn đứng cạnh chị.”

Kim Trí Tú nhìn cô rất lâu.

Lần đầu tiên, cô không tìm lý do để từ chối điều đó.

Ngày hôm sau, Kim Trân Ni quay lại công ty.

Không rầm rộ.
Không tuyên bố.

Nhưng sự xuất hiện của cô lập tức tạo nên làn sóng.

Những ánh mắt kinh ngạc.
Những lời thì thầm không giấu.
Và cả những ánh nhìn dò xét đầy nghi ngờ.

Trân Ni bước qua tất cả, lưng thẳng, ánh mắt bình tĩnh. Khi cô bước vào phòng tổng tài cùng Kim Trí Tú, cánh cửa khép lại phía sau họ, như một lời khẳng định không cần nói ra.

Trong phòng họp cấp cao, Kim Trí Tú lần đầu tiên chủ động để Trân Ni ngồi cạnh mình.

Một vị giám đốc khẽ nhíu mày.
“Kim tổng, chuyện này—”

“Là quyết định của tôi.”
Kim Trí Tú nói, giọng bình thản.
“Và tôi chịu trách nhiệm.”

Không khí trong phòng trở nên căng thẳng.

Nhưng không ai phản đối thêm.

Buổi trưa, Kim phu nhân xuất hiện ở công ty.

Bà bước vào phòng tổng tài, ánh mắt dừng lại trên Kim Trân Ni trong giây lát rất lâu. Không còn sự lạnh lùng công khai như trước, nhưng cũng chưa thể gọi là chấp nhận.

“Con định làm lớn chuyện này?”
Kim phu nhân hỏi.

Kim Trí Tú gật đầu.
“Con định làm rõ.”

“Bằng cách đặt cô ấy vào tâm bão?”
Bà hỏi tiếp.

Kim Trí Tú nhìn mẹ mình, ánh mắt không né tránh.

“Con đã để cô ấy đứng trong bóng tối quá lâu rồi.”
“Lần này, con sẽ đứng trước.”

Kim phu nhân im lặng.

Bà nhìn Trân Ni, rồi nhìn con gái mình. Trong khoảnh khắc đó, bà chợt nhận ra ánh mắt Kim Trí Tú lúc này giống hệt ánh mắt năm xưa khi bà quyết định bước vào cuộc hôn nhân không tình yêu vì gia tộc.

Chỉ khác là…
Con gái bà đang chọn điều bà chưa từng dám chọn.

“Chuyện này sẽ rất khó.”
Kim phu nhân nói chậm.
“Con có thể mất nhiều thứ.”

Kim Trí Tú mỉm cười nhạt.

“Con đã suýt mất người quan trọng nhất.”
“Những thứ khác… không còn đáng sợ nữa.”

Buổi tối, Kim Trân Ni đứng ở ban công, gió thổi nhẹ qua tóc. Kim Trí Tú đứng phía sau, vòng tay ôm lấy cô, không che giấu.

“Em không chắc mình đủ mạnh.”
Trân Ni nói.

Kim Trí Tú đặt cằm lên vai cô.

“Em không cần mạnh.”
“Chị sẽ cùng em.”

Dưới ánh đèn thành phố, hai người đứng cạnh nhau, không còn lùi bước, không còn trốn tránh.

Họ đã quay về bên nhau.

Và lần này, là bước ra ánh sáng.

TỔNG QUAN : 50 CHƯƠNG

CHƯƠNG 34

TrendingMore

Xem thêm