CHƯƠNG 31: BẤT CHẤP MỌI THỨ TÔI VẪN LUÔN YÊU EM - KIM TRÍ TÚ x KIM TRÂN NI

5:46:00 AM

 TỔNG QUAN : 50 CHƯƠNG

CHƯƠNG 31

Cánh cửa nhà kho mở ra bằng một tiếng rít chói tai.

Âm thanh kim loại va vào nhau vang vọng trong không gian trống trải, khiến Kim Trân Ni khẽ run lên. Ánh sáng từ bên ngoài tràn vào, xé toạc bóng tối ẩm thấp bao trùm lấy cô suốt nhiều giờ.

Và trong luồng sáng đó, Kim Trí Tú xuất hiện.

Không áo vest.
Không khí chất tổng tài thường thấy.
Chỉ là một người phụ nữ mặc áo khoác đen, gương mặt lạnh lẽo, ánh mắt sắc đến mức khiến người đối diện phải chùn bước.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Kim Trí Tú, mọi cố gắng giữ bình tĩnh của Trân Ni sụp đổ.

“Chị… đừng lại gần.”
Cô thốt lên, giọng khàn đi vì sợ hãi lẫn tuyệt vọng.
“Chú ấy—”

“Im miệng.”
Lâm Quốc Thắng cắt ngang, đẩy Trân Ni về phía sau một bước, con dao nhỏ lóe lên trong tay.
“Kim tổng đúng là vì tình mà liều mạng.”

Kim Trí Tú không dừng bước.

Cô nhìn thẳng vào Trân Ni trước tiên.

Chỉ một giây.

Nhưng đủ để Trân Ni nhìn thấy trong ánh mắt ấy không có sợ hãi, không có do dự. Chỉ có một sự kiên định đến mức đáng sợ.

“Không sao.”
Kim Trí Tú nói, giọng trầm và chắc.
“Chị đến rồi.”

Bốn chữ ấy khiến nước mắt Trân Ni rơi xuống.

Lâm Quốc Thắng cười lớn, tiếng cười vang vọng giữa nhà kho lạnh lẽo.

“Đến rồi thì sao?”
Hắn nghiêng đầu.
“Kim tổng nghĩ mình là anh hùng sao?”

“Ông muốn gì.”
Kim Trí Tú hỏi.
“Tiền, hay mạng tôi.”

Câu nói ấy khiến Trân Ni mở to mắt.

“Chị không được—”
Cô giãy giụa, nhưng sợi dây trói chặt khiến cổ tay đau buốt.

“Im đi.”
Lâm Quốc Thắng gằn giọng.
“Nghe Kim tổng nói.”

Kim Trí Tú dừng lại cách họ vài mét. Ánh đèn từ xe chiếu vào khiến bóng cô đổ dài trên nền xi măng.

“Tôi sẽ trả hết.”
Cô nói.
“Gấp mười lần số ông muốn.”

“Tiền?”
Hắn nhếch mép.
“Tiền của Kim tổng thì tôi không thiếu.”

Hắn bước đến gần Trân Ni, con dao kề sát cổ cô. Làn da trắng tái run lên, một vệt máu mỏng rỉ ra.

“Thứ tôi muốn…”
Hắn nói chậm.
“Là Kim tổng phải quỳ xuống.”

Không khí như đông cứng.

Trân Ni lắc đầu dữ dội, nước mắt trào ra.

“Đừng… em xin chị…”
Cô nghẹn ngào.
“Đừng làm vậy…”

Kim Trí Tú nhìn Trân Ni.

Rất lâu.

Trong ánh mắt ấy có quá nhiều thứ: đau đớn, tự trách, và một thứ cảm xúc sâu đến mức không thể gọi tên.

Rồi Kim Trí Tú cúi xuống.

Không chần chừ.
Không do dự.

Đầu gối cô chạm nền xi măng lạnh lẽo.

“Chị!”
Trân Ni gào lên, cổ họng như rách toạc.

Lâm Quốc Thắng sững lại trong một giây rất ngắn.

Chính khoảnh khắc đó, tiếng động vang lên từ phía sau.

Một bóng người lao tới.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh.

Tiếng kim loại rơi xuống đất.
Tiếng va chạm mạnh.
Tiếng Trân Ni hét lên trong hoảng loạn.

Kim Trí Tú bật dậy, lao về phía Trân Ni, ôm chặt lấy cô khi sợi dây bị cắt đứt. Cả hai ngã xuống nền xi măng lạnh, Kim Trí Tú nằm phía dưới, dùng thân mình che chắn cho Trân Ni.

Tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa.

Lâm Quốc Thắng bị khống chế, gào thét trong tuyệt vọng.

Trong vòng tay Kim Trí Tú, Trân Ni run lên không kiểm soát. Cô vùi mặt vào cổ người kia, nước mắt thấm ướt áo khoác đen.

“Em xin lỗi…”
Cô nức nở.
“Em không nên rời đi…”

Kim Trí Tú siết chặt lấy cô.

“Đừng nói nữa.”
Cô thì thầm, giọng run rất khẽ.
“Chị mới là người không nên buông tay.”

Trân Ni ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe.

“Chị có đau không?”
Cô hỏi, tay run rẩy chạm vào vai Kim Trí Tú.

Kim Trí Tú khẽ nhăn mặt.

“Không sao.”
Cô nói.
“Chỉ cần em còn ở đây.”

Ánh đèn xanh đỏ tràn ngập nhà kho. Cảnh sát chạy tới. Tiếng người nói, tiếng bộ đàm vang lên hỗn loạn.

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, với Kim Trí Tú và Kim Trân Ni, thế giới chỉ còn lại hai người.

Hai người đã đi qua ranh giới sinh tử.

Và Kim Trí Tú biết rất rõ.

Từ giây phút này trở đi, cô sẽ không bao giờ để Kim Trân Ni phải đứng một mình trong bóng tối nữa.

Dù phải đối đầu với cả thế giới.

 TỔNG QUAN : 50 CHƯƠNG

CHƯƠNG 32

TrendingMore

Xem thêm