CHƯƠNG 30
Kim Trân Ni tỉnh lại trong bóng tối đặc quánh.
Mùi ẩm mốc xộc vào mũi, pha lẫn mùi kim loại gỉ sét khiến cổ họng cô khô rát. Cô chớp mắt vài lần, cố định hình ảnh trước mặt, nhưng thứ duy nhất hiện ra chỉ là một mảng tối mờ mịt. Đầu đau nhức như bị ai đó dùng vật nặng gõ mạnh, mỗi nhịp tim đều kéo theo một cơn choáng váng.
Cổ tay cô bị trói ra sau, sợi dây thô ráp cọ vào da rát buốt. Khi cử động, sợi dây siết lại, nhắc nhở rất rõ ràng rằng cô không còn tự do nữa.
Trân Ni hít sâu, ép mình bình tĩnh.
Cô nhớ rất rõ khoảnh khắc cuối cùng.
Con hẻm nhỏ.
Ánh đèn đường chập chờn.
Một chiếc xe đỗ sẵn, cửa bật mở.
Một bàn tay bịt chặt miệng cô từ phía sau.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh để kịp kêu cứu.
“Dậy rồi à?”
Giọng đàn ông vang lên từ phía trước, phá tan sự yên lặng nặng nề. Trân Ni giật mình, cố nheo mắt nhìn. Một bóng người ngồi trên chiếc ghế gỗ đối diện, điếu thuốc cháy dở đỏ lên trong bóng tối.
“Chú Lâm…”
Cô cất tiếng, giọng khàn đặc.
Người đàn ông cười khẽ.
“Nhớ ta vậy sao?”
Trân Ni cắn môi, không đáp. Cô biết mọi lời van xin lúc này đều vô nghĩa. Người đàn ông trước mặt cô không cần tiền. Thứ hắn muốn là cảm giác nắm quyền sinh sát trong tay.
“Cháu giỏi lắm.”
Hắn nói chậm rãi.
“Dám rời khỏi chỗ dựa. Dám nghĩ rằng có thể thoát.”
Trân Ni ngẩng đầu, ánh mắt kiên định hơn chính cô tưởng.
“Chuyện này không liên quan đến chị ấy.”
Cô nói.
“Nếu chú muốn gì, cứ nói thẳng với cháu.”
Tiếng cười vang lên, khàn và thấp.
“Không liên quan?”
Hắn nghiêng đầu.
“Cháu nghĩ Kim tổng sẽ không quan tâm sao?”
Câu nói ấy khiến tim Trân Ni thắt lại.
Cô biết rồi.
Từ đầu đến cuối, cô chỉ là con mồi.
Kim Trí Tú mới là mục tiêu thật sự.
Ở một nơi khác trong thành phố, Kim Trí Tú đứng trước màn hình lớn, ánh sáng xanh lạnh lẽo hắt lên gương mặt cô. Bản đồ định vị nhấp nháy, rồi tắt hẳn. Mọi manh mối đều dừng lại ở một điểm duy nhất, ngoại ô phía tây.
“Chuẩn bị xe.”
Kim Trí Tú nói, giọng thấp và dứt khoát.
“Tôi đi ngay.”
“Kim tổng, cảnh sát—”
“Không kịp.”
Cô cắt ngang.
“Nếu chậm, cô ấy sẽ không chịu nổi.”
Không ai phản đối nữa.
Trong khoảnh khắc ấy, Kim Trí Tú không còn là tổng tài đang cân nhắc rủi ro. Cô là một người phụ nữ chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: đưa Kim Trân Ni trở về.
Ở nhà kho cũ, Trân Ni bị kéo đứng dậy. Sợi dây thít chặt cổ tay khiến cô khẽ rên lên, nhưng vẫn cố giữ im lặng. Người đàn ông tiến lại gần, cúi xuống, giọng hạ thấp.
“Cháu nên cầu nguyện đi.”
Hắn thì thầm.
“Cầu cho Kim tổng đến kịp.”
Trân Ni nhắm mắt.
Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh Kim Trí Tú hiện lên rất rõ. Ánh mắt trầm tĩnh. Giọng nói kiên định. Cảm giác an toàn mà cô từng nghĩ mình không xứng đáng có được.
Nếu có thể chọn lại…
Cô vẫn sẽ rời đi.
Nhưng nếu đây là kết thúc…
Cô chỉ mong Kim Trí Tú đừng tự trách mình.
Tiếng động cơ vang lên từ xa, rất mờ, nhưng đủ để Trân Ni mở mắt.
Người đàn ông đứng thẳng dậy, cau mày.
“Đến nhanh thật.”
Cánh cửa nhà kho rung lên nhẹ nhẹ.
Ở bên ngoài, Kim Trí Tú bước xuống xe, ánh mắt lạnh đến đáng sợ. Không do dự. Không sợ hãi. Cô tiến về phía bóng tối như thể đã sẵn sàng trả bất cứ giá nào.
Đêm ấy, giữa ranh giới của sống và mất, Kim Trí Tú và Kim Trân Ni cùng bước vào thời khắc nguy hiểm nhất cuộc đời mình.
Và từ giây phút này trở đi, không còn ai có thể đứng ngoài cuộc nữa.
CHƯƠNG 31