CHƯƠNG 29: BẤT CHẤP MỌI THỨ TÔI VẪN LUÔN YÊU EM - KIM TRÍ TÚ x KIM TRÂN NI

5:29:00 AM

TỔNG QUAN : 50 CHƯƠNG

CHƯƠNG 29

Kim Trí Tú nhận ra có điều gì đó không ổn vào một buổi sáng rất bình thường.

Không phải từ báo cáo.
Không phải từ truyền thông.
Mà từ sự im lặng.

Ba ngày liền, Kim Trân Ni không trả lời tin nhắn.

Không phải kiểu “xem rồi không đáp”, mà là im lặng tuyệt đối. Điện thoại không đổ chuông. Tin nhắn không hiện trạng thái. Như thể người kia đã rút mình khỏi mọi kết nối.

Kim Trí Tú đứng trước gương trong phòng thay đồ, cà vạt còn chưa thắt xong, tay dừng lại giữa không trung rất lâu. Cảm giác bất an quen thuộc lần này không còn mơ hồ nữa, mà rõ ràng đến mức khiến cô khó thở.

Cô bấm gọi.

Một lần.
Hai lần.
Ba lần.

Không ai bắt máy.

“Kiểm tra lại.”
Kim Trí Tú nói vào điện thoại, giọng trầm nhưng gấp.
“Tất cả những gì liên quan đến Kim Trân Ni. Ngay bây giờ.”

Ở công ty, Kim Trí Tú họp liên tục, nhưng tâm trí không còn đặt ở bất kỳ con số nào. Cô ký văn bản mà không nhớ mình vừa đọc gì. Khi một giám đốc hỏi ý kiến, cô mất vài giây mới nhận ra câu hỏi đang hướng về mình.

“Kim tổng?”

“Tiếp tục.”
Cô đáp ngắn gọn.

Cuộc họp kết thúc sớm hơn dự kiến. Kim Trí Tú rời phòng họp, bước nhanh về phòng làm việc, đóng sầm cửa lại. Cô đứng yên giữa căn phòng rộng, hơi thở nặng dần.

Cảm giác này… không giống ghen, không giống lo lắng thông thường.

Mà giống như mất phương hướng.

Báo cáo từ bộ phận an ninh được gửi đến vào buổi trưa.

“Không liên lạc được với Kim Trân Ni.”
“Căn phòng trọ không có dấu hiệu sinh hoạt từ tối qua.”
“Hàng xóm nói cô ấy về rất muộn, sau đó không thấy ra ngoài.”

Kim Trí Tú đọc đi đọc lại từng dòng.

Không có dấu hiệu sinh hoạt.

Bốn chữ ấy khiến tim cô trượt xuống rất sâu.

“Định vị điện thoại?”
Kim Trí Tú hỏi.

“Bị tắt từ đêm qua.”

Khoảnh khắc đó, Kim Trí Tú không còn giữ được bình tĩnh nữa.

Cô ném tập hồ sơ xuống bàn, tiếng va chạm vang lên rất lớn trong căn phòng trống. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô cảm thấy mình sắp mất kiểm soát.

“Dùng mọi cách.”
Cô nói, giọng lạnh đi.
“Không cần kín đáo nữa.”

Bộ phận an ninh tỏa ra khắp nơi.

Camera giao thông.
Camera dân cư.
Dữ liệu xe cộ.
Lịch sử cuộc gọi.

Kim Trí Tú ngồi trước màn hình lớn, nhìn từng khung hình trôi qua, từng con phố hiện lên rồi biến mất. Cô nhìn thấy Kim Trân Ni trong một đoạn camera mờ, kéo vali đi trong đêm. Rồi một đoạn khác, cô bước vào con hẻm nhỏ quen thuộc. Và rồi… không còn gì nữa.

Hình ảnh dừng lại ở đó.

Giống như cuộc sống của Kim Trân Ni bị cắt ngang.

Buổi tối, Kim Trí Tú rời công ty khi trời đã tối hẳn. Cô lái xe qua từng khu phố Trân Ni từng nhắc đến. Qua quán ăn nhỏ. Qua trạm xe buýt. Qua con đường hẹp dẫn về căn phòng trọ cũ.

Cô xuống xe.

Đứng giữa con hẻm tối, Kim Trí Tú lần đầu tiên cảm thấy mình nhỏ bé đến vậy. Không quyền lực. Không danh tiếng. Không có bất kỳ thứ gì giúp cô gọi lại người đã biến mất.

Cô gọi tên Trân Ni.

Không ai đáp lại.

Chỉ có gió và bóng tối.

Kim Trí Tú dựa lưng vào tường, nhắm mắt trong vài giây. Một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện rất rõ trong đầu cô.

Nếu cô ấy gặp chuyện…

Cô không cho phép mình nghĩ tiếp.

Điện thoại rung lên.

Là số lạ.

Kim Trí Tú bắt máy ngay.

“Kim tổng.”
Giọng đàn ông vang lên, chậm rãi, mang theo sự đắc ý không giấu.
“Tìm người vất vả không?”

Kim Trí Tú đứng thẳng người.

“Ông muốn gì?”
Giọng cô lạnh đến mức không còn cảm xúc.

“Chỉ muốn nói một chuyện.”
Hắn cười khẽ.
“Có những người… không nên được bảo vệ quá mức.”

Kim Trí Tú siết chặt điện thoại.

“Đụng đến cô ấy.”
Cô nói từng chữ.
“Tôi sẽ khiến ông không còn đường sống.”

Ở đầu dây bên kia, tiếng cười nhỏ dần.

“Vậy thì nhanh lên.”
Hắn nói.
“Trước khi quá muộn.”

Cuộc gọi kết thúc.

Kim Trí Tú đứng bất động vài giây.

Rồi cô quay người, bước nhanh về xe.

Ánh mắt cô lúc này không còn là ánh mắt của một tổng tài đang cân nhắc thiệt hơn. Đó là ánh mắt của một người đã bị đẩy đến giới hạn cuối cùng.

Kim Trí Tú phát điên tìm kiếm.

Không phải vì danh tiếng.
Không phải vì quyền lực.

Mà vì người con gái cô từng buộc phải buông tay… giờ đây đang ở đâu đó trong bóng tối, và chỉ cần chậm một bước, cô có thể mất vĩnh viễn.

Và lần này, Kim Trí Tú không cho phép mình đến muộn nữa.

TỔNG QUAN : 50 CHƯƠNG

CHƯƠNG 30

TrendingMore

Xem thêm