CHƯƠNG 28
Thời gian sau khi Kim Trân Ni rời đi trôi qua chậm đến tàn nhẫn.
Không phải vì ngày dài hơn, mà vì mỗi khoảnh khắc đều trở nên trống rỗng, như thể thiếu đi một nhịp thở quen thuộc mà trước đây không ai trong hai người từng để ý.
Ở căn hộ cũ, Kim Trí Tú vẫn giữ nguyên mọi thứ.
Chiếc cốc Trân Ni hay dùng đặt cạnh bồn rửa.
Chiếc gối nhỏ tựa ở góc sofa.
Tập tài liệu Trân Ni từng đọc dở vẫn nằm trên bàn.
Không ai chạm vào.
Không ai dọn đi.
Kim Trí Tú đi làm, họp hành, ký văn bản, trả lời truyền thông, đối diện hội đồng quản trị bằng vẻ mặt bình tĩnh đến lạnh lùng. Không ai biết rằng mỗi tối, khi cánh cửa căn hộ khép lại, sự yên tĩnh ấy lại bóp nghẹt cô đến mức nào.
Có những đêm, Kim Trí Tú đứng rất lâu trước cửa phòng ngủ phụ, nơi Trân Ni từng ở. Cô không mở cửa, chỉ đứng đó, tay đặt lên tay nắm, như thể chỉ cần xoay nhẹ là người kia sẽ lại xuất hiện, mỉm cười nói một câu rất quen: “Chị về rồi à?”
Nhưng cánh cửa ấy vẫn im lìm.
Và Kim Trí Tú bắt đầu mất ngủ.
Không phải kiểu trằn trọc nhẹ nhàng.
Mà là thức trắng, nằm nhìn trần nhà đến khi trời sáng, trong đầu lặp đi lặp lại những câu hỏi không có đáp án.
Mình đã làm đúng chưa?
Nếu giữ cô ấy lại, liệu có tốt hơn không?
Hay chính mình đã đẩy cô ấy vào nguy hiểm?
Ở một góc thành phố khác, Kim Trân Ni cũng không khá hơn.
Căn phòng trọ mới nhỏ và ẩm, tường mỏng đến mức có thể nghe thấy tiếng người hàng xóm ho khẽ lúc nửa đêm. Cô đặt vali vào góc, treo quần áo lên chiếc móc sắt cũ, rồi ngồi xuống giường, nhìn xung quanh.
Không có gì ở đây thuộc về Kim Trí Tú.
Không mùi hương quen.
Không ánh đèn dịu.
Không cảm giác an toàn.
Trân Ni bắt đầu lại một cuộc sống mới rất lặng lẽ. Cô xin một công việc tạm thời, không liên quan đến K&K, không ai biết đến tên Kim Trí Tú, không ai dò xét ánh mắt cô mỗi khi bước vào phòng.
Nhưng càng cố tách ra, cô càng nhận ra có những thứ không thể cắt đứt chỉ bằng khoảng cách.
Buổi sáng, khi pha cà phê, cô vô thức làm hai cốc.
Buổi tối, khi ăn, cô chợt nhìn sang chiếc ghế trống.
Có những lúc, cô mở điện thoại, nhìn vào khung chat quen thuộc, rồi tắt đi trước khi gõ bất kỳ chữ nào.
Cô tự nhủ mình đã chọn con đường này.
Nhưng lý trí không xoa dịu được nỗi nhớ.
Một buổi chiều muộn, Trân Ni tan làm về trễ. Con hẻm nhỏ đã lên đèn. Cô bước nhanh hơn bình thường, tim đập hơi gấp. Có cảm giác ai đó đang nhìn mình từ phía sau, nhưng khi quay lại, chỉ thấy bóng tối kéo dài.
Cô tự trấn an: mình đang nghĩ nhiều.
Ở phía bên kia thành phố, Kim Trí Tú nhận được báo cáo mới từ bộ phận an ninh.
“Lâm Quốc Thắng đã liên hệ với bên thứ ba.”
“Có dấu hiệu theo dõi Kim Trân Ni.”
Kim Trí Tú siết chặt điện thoại.
“Tăng cường bảo vệ.”
Cô nói.
“Âm thầm.”
“Nhưng Kim tổng…”
Người bên kia do dự.
“Cô ấy đã rời khỏi phạm vi chúng ta kiểm soát.”
Câu nói đó khiến Kim Trí Tú lặng đi vài giây.
Cô chưa từng ghét cảm giác “không kiểm soát được” đến thế.
Đêm đó, Kim Trí Tú lái xe qua khu Trân Ni đang ở.
Cô không dừng lại.
Không xuống xe.
Chỉ đi chậm hơn, nhìn về phía căn nhà nhỏ tối đèn.
Cô biết nếu mình xuất hiện lúc này, mọi quyết tâm của Trân Ni sẽ sụp đổ. Và cô cũng biết, bản thân mình chưa sẵn sàng kéo người kia trở lại khi nguy hiểm còn chưa được giải quyết triệt để.
Cô chỉ có thể đứng từ xa.
Còn Trân Ni, đứng trong căn phòng tối, nhìn ra cửa sổ nhỏ, không biết rằng người cô nhớ nhất lúc này đang ở rất gần.
Hai người ở cùng một thành phố.
Cùng thở chung bầu không khí.
Nhưng khoảng cách giữa họ lại xa hơn bất kỳ lúc nào.
Nỗi đau của Kim Trí Tú là nỗi đau của kẻ ở lại, bị dằn vặt bởi câu hỏi “nếu như”.
Nỗi đau của Kim Trân Ni là nỗi đau của người rời đi, phải sống cùng lựa chọn của chính mình mỗi ngày.
Và cả hai đều không biết rằng, sự im lặng này không phải là kết thúc.
Nó chỉ là khoảng lặng trước khi cơn sóng dữ thật sự ập đến.
Ở đâu đó trong bóng tối, có người đang theo dõi.
Có người đang chờ thời điểm.
Và khi mọi thứ bùng nổ, sẽ không ai còn kịp quay đầu lại nữa.
CHƯƠNG 29