CHƯƠNG 27: BẤT CHẤP MỌI THỨ TÔI VẪN LUÔN YÊU EM - KIM TRÍ TÚ x KIM TRÂN NI

5:01:00 AM

 TỔNG QUAN : 50 CHƯƠNG

CHƯƠNG 27

Kim Trân Ni rời đi vào một đêm rất yên tĩnh.

Không mưa.
Không gió.
Thành phố sáng đèn như mọi khi, nhịp sống vẫn trôi đều, thờ ơ với việc có một người đang lặng lẽ rút mình khỏi nơi từng gọi là “nhà”.

Cô đứng giữa căn phòng trọ mới thuê, vali mở sẵn trên giường. Không nhiều đồ đạc. Quần áo xếp gọn. Laptop đặt ở ngăn trên. Mọi thứ đều được sắp xếp rất ngay ngắn, giống như cách cô vẫn luôn cố gắng kiểm soát cuộc sống của mình.

Chỉ có một thứ cô không mang theo.

Chiếc áo khoác màu đen của Kim Trí Tú.

Nó vẫn được treo trong tủ, gọn gàng, như chưa từng được chạm đến. Trân Ni đứng trước nó rất lâu, tay đưa lên rồi lại hạ xuống. Cuối cùng, cô quay lưng đi, kéo vali ra cửa.

Cô không muốn mang theo bất kỳ thứ gì có thể khiến mình mềm lòng.

Tin nhắn của Kim Trí Tú vẫn còn nằm trong điện thoại.

“Đến nơi chưa?”

Trân Ni nhìn dòng chữ ấy, môi mím chặt. Cô đã trả lời. Một câu rất ngắn, rất an toàn. Nhưng sau đó, cô không nhắn thêm gì nữa.

Cô sợ nếu mình nói thêm một chữ, mọi quyết tâm sẽ sụp đổ.

Xe buýt đêm chạy qua những con phố quen thuộc. Qua trụ sở K&K vẫn sáng đèn. Qua khu chung cư nơi cô từng đứng ở ban công nhìn thành phố cùng Kim Trí Tú. Trân Ni quay mặt ra cửa kính, để hình ảnh ấy trôi qua rất nhanh.

Cô không khóc.

Không phải vì không đau.
Mà vì đã khóc đủ trong lòng.

Ở phía bên kia thành phố, Kim Trí Tú vẫn chưa ngủ.

Cô ngồi trong phòng làm việc, ánh đèn bàn hắt xuống những tập hồ sơ chưa đọc. Mọi thứ đều yên tĩnh đến mức bất thường. Cô nhìn vào chiếc ghế đối diện, nơi Trân Ni từng ngồi, từng đứng, từng lặng lẽ đợi cô nói xong công việc.

Căn phòng quá rộng.

Và quá trống.

Kim Trí Tú đứng dậy, mở tủ, lấy chiếc áo khoác đen của mình ra. Trên cổ áo vẫn còn vương mùi rất nhạt của Trân Ni. Cô siết chặt nó trong tay, lần đầu tiên cho phép mình dừng lại, không làm gì cả.

Cô biết Trân Ni đã không nói dối.

Cô ấy không biến mất.
Chỉ là rời khỏi tầm tay cô.

Nhưng khoảng cách ấy, trong thế giới của Kim Trí Tú, còn đáng sợ hơn sự biến mất.

Trân Ni xuống xe ở một khu phố xa lạ. Đèn đường vàng vọt. Con hẻm hẹp. Căn nhà nhỏ chỉ vừa đủ cho một người ở. Cô kéo vali vào trong, đóng cửa lại, dựa lưng vào đó rất lâu.

Lần đầu tiên sau nhiều ngày, cơ thể cô run lên.

Không có ai ở đây.
Không có Kim Trí Tú.
Không có cảm giác được che chở.

Chỉ có chính cô, và những quyết định mình đã chọn.

Trân Ni trượt xuống sàn, ngồi ôm lấy đầu gối. Nước mắt rơi ra rất chậm, không thành tiếng. Cô nhớ cách Kim Trí Tú pha cà phê buổi sáng. Nhớ ánh mắt lặng lẽ mỗi khi nhìn cô làm việc. Nhớ cảm giác được gọi tên mình bằng giọng trầm thấp ấy.

Nhưng cô cũng nhớ ánh mắt dò xét trong công ty. Nhớ những lời thì thầm. Nhớ cảm giác mình đang trở thành điểm yếu.

Cô thì thầm trong bóng tối.

“Xin lỗi.”

Không biết là xin lỗi Kim Trí Tú.
Hay xin lỗi chính mình.

Ở căn hộ cũ, Kim Trí Tú đứng ở ban công rất lâu.

Cô nhìn thành phố như thể đang tìm kiếm một dấu hiệu nào đó. Nhưng không có gì thay đổi. Mọi thứ vẫn vận hành, vẫn lạnh lùng, vẫn không quan tâm đến cảm xúc của một tổng tài đang đứng một mình.

Điện thoại rung lên.

Một tin nhắn mới.

Không phải của Trân Ni.

Là từ bộ phận an ninh.

“Kim tổng, chúng tôi phát hiện Lâm Quốc Thắng đã rời khỏi thành phố. Có dấu hiệu chuẩn bị hành động.”

Kim Trí Tú nhìn dòng chữ ấy rất lâu.

Một cảm giác bất an trào lên, dữ dội hơn bất kỳ cuộc họp hay thương vụ nào cô từng đối mặt.

Cô bấm số gọi.

Không ai bắt máy.

Lần đầu tiên trong đời, Kim Trí Tú cảm thấy sợ hãi một cách rõ ràng đến vậy.

Không phải vì quyền lực.
Không phải vì danh tiếng.

Mà vì người cô vừa để rời đi… có thể đang đứng rất gần nguy hiểm.

Đêm đó, ở hai đầu thành phố, hai người cùng thức.

Một người rời đi để bảo vệ.
Một người ở lại để gánh chịu.

Và cả hai đều không biết rằng, đây không còn là một cuộc chia xa trong im lặng nữa.

Mà là bước mở đầu cho cơn bão lớn nhất đời họ.

 TỔNG QUAN : 50 CHƯƠNG

CHƯƠNG 28

TrendingMore

Xem thêm