CHƯƠNG 26: BẤT CHẤP MỌI THỨ TÔI VẪN LUÔN YÊU EM - KIM TRÍ TÚ x KIM TRÂN NI

4:57:00 AM

 TỔNG QUAN : 50 CHƯƠNG

CHƯƠNG 26

Kim Trí Tú chưa từng nghĩ có một ngày mình phải dùng hai chữ “tạm xa” cho chính mối quan hệ của mình.

Cô quen với việc hoặc giữ, hoặc buông. Rạch ròi, dứt khoát, không để lại khe hở cho do dự. Nhưng lần này, cô lại đứng ở một điểm lưng chừng, nơi mỗi lựa chọn đều mang theo tổn thương, chỉ khác nhau ở người phải chịu đựng nhiều hơn.

Buổi sáng hôm đó, Kim Trí Tú đến công ty rất sớm.

Cô ngồi một mình trong phòng làm việc, nhìn thành phố dần thức giấc qua lớp kính lớn. Những tòa nhà cao tầng vẫn đứng đó, vững vàng, lạnh lùng, giống như hệ thống mà cô đang gánh trên vai. Hội đồng quản trị sẽ họp vào chiều nay. Gia đình đã gửi thông điệp rất rõ ràng. Truyền thông bắt đầu đánh hơi được câu chuyện phía sau những tin đồn.

Mọi thứ đang siết lại.

Và ở trung tâm của vòng xoáy đó… là Kim Trân Ni.

Cô không xuất hiện ở công ty buổi sáng hôm đó.

Không báo nghỉ.
Không nhắn tin.
Không để lại bất kỳ dấu hiệu nào.

Kim Trí Tú nhìn vào màn hình điện thoại, tên Kim Trân Ni nằm yên lặng, không sáng lên. Một cảm giác bất an tràn lên rất nhanh, không dữ dội nhưng dai dẳng, như một sợi dây kéo chặt lồng ngực.

Đến gần trưa, Trân Ni mới xuất hiện.

Cô bước vào sảnh công ty với dáng vẻ bình tĩnh đến mức đáng sợ. Trang phục gọn gàng, tóc buộc gọn phía sau, gương mặt không biểu cảm. Không ai có thể nhìn ra rằng tối qua, cô đã thức gần như trắng đêm, suy nghĩ về quyết định của mình.

Kim Trí Tú gọi cô vào phòng ngay lập tức.

Cánh cửa khép lại, tách họ khỏi mọi ánh mắt tò mò bên ngoài.

“Cô đi đâu?”
Kim Trí Tú hỏi, giọng thấp.

“Em tìm chỗ ở tạm.”
Trân Ni đáp.
“Em không thể tiếp tục ở đó.”

Câu trả lời ấy khiến Kim Trí Tú siết chặt tay.

“Cô đã quyết định rồi.”
Cô nói, không phải câu hỏi.

Trân Ni gật đầu.
“Em nghĩ… đó là cách tốt nhất cho cả hai.”

“Cho tôi?”
Kim Trí Tú bật cười khẽ, nhưng trong nụ cười ấy không có chút vui vẻ nào.
“Cô nghĩ tôi cần được bảo vệ theo cách đó sao?”

Trân Ni ngẩng lên, ánh mắt rất bình tĩnh.

“Chị không cần.”
Cô nói.
“Nhưng em cần.”

Một khoảng lặng kéo dài.

Kim Trí Tú nhìn người con gái đứng trước mặt mình. Cô nhìn thấy sự kiên quyết, sự mệt mỏi, và cả nỗi đau bị nén lại rất sâu. Trân Ni không bỏ đi trong hoảng loạn. Cô rời đi sau khi đã suy nghĩ rất kỹ.

Và chính điều đó khiến Kim Trí Tú đau hơn cả.

“Chiều nay tôi phải họp hội đồng.”
Kim Trí Tú nói.
“Họ sẽ yêu cầu tôi làm rõ mọi thứ.”

“Và chị sẽ làm gì?”
Trân Ni hỏi.

Kim Trí Tú quay đi, đứng trước cửa sổ.

“Nếu tôi bảo vệ cô công khai.”
Cô nói chậm.
“Cô sẽ trở thành mục tiêu trực diện.”

Trân Ni im lặng.

“Nếu tôi giữ im lặng.”
Kim Trí Tú tiếp.
“Cô sẽ nghĩ tôi bỏ rơi cô.”

Trân Ni nhắm mắt trong một giây rất ngắn.

“Em chấp nhận cách thứ hai.”
Cô nói.

Câu nói ấy giống như một nhát dao cắm thẳng vào lòng Kim Trí Tú.

“Cô không có quyền quyết định thay tôi.”
Cô nói, giọng trầm xuống.

“Em biết.”
Trân Ni đáp.
“Nhưng em có quyền bảo vệ chính mình… và người em yêu.”

Lần đầu tiên, Trân Ni nói ra hai chữ đó.

Người em yêu.

Kim Trí Tú quay lại, ánh mắt dao động dữ dội. Nhưng rồi cô nhận ra, nếu giữ Trân Ni ở lại lúc này, cô chỉ đang ích kỷ kéo người đó đứng trước mũi dao thay mình.

“Bao lâu?”
Kim Trí Tú hỏi, giọng khàn đi.

Trân Ni lắc đầu.
“Em không biết.”

Câu trả lời mơ hồ ấy khiến căn phòng như tối lại.

“Trong thời gian đó.”
Kim Trí Tú nói.
“Cô đừng biến mất.”

Trân Ni nhìn cô, khóe môi cong lên rất nhẹ.

“Em sẽ không.”
“Chỉ là… em cần đứng xa chị một chút.”

Buổi chiều, hội đồng quản trị họp kín.

Kim Trí Tú ngồi ở vị trí trung tâm, đối diện những ánh mắt dò xét, những câu hỏi sắc bén được bọc trong ngôn từ lịch sự. Cô trả lời tất cả một cách bình tĩnh, lý trí, không để lộ bất kỳ cảm xúc cá nhân nào.

Mối quan hệ cá nhân?
Không ảnh hưởng đến quyết định kinh doanh.

Khoản nợ?
Đã được xử lý theo đúng quy trình pháp luật.

Tin đồn?
Không có bằng chứng xác thực.

Cô vượt qua buổi họp đó bằng bản lĩnh quen thuộc.

Nhưng khi rời khỏi phòng họp, Kim Trí Tú cảm thấy mình vừa đánh mất thứ gì đó rất quan trọng.

Buổi tối, Kim Trí Tú trở về căn hộ một mình.

Đèn vẫn bật.
Mọi thứ vẫn gọn gàng.
Nhưng không còn sự hiện diện quen thuộc kia nữa.

Cô đứng ở phòng khách rất lâu, rồi lấy điện thoại ra.

Tin nhắn được soạn.
Rồi xóa.
Rồi lại soạn.

Cuối cùng, cô chỉ gửi đi một câu.

“Đến nơi chưa?”

Phải rất lâu sau, Trân Ni mới trả lời.

“Rồi.”
“Chị đừng lo.”

Ba chữ ấy khiến Kim Trí Tú nhắm mắt lại.

Buộc phải tạm xa không phải là chia tay.

Nhưng nó tàn nhẫn ở chỗ, cả hai đều biết… nếu một người không đủ kiên định, thì khoảng cách này sẽ trở thành vĩnh viễn.

Và Kim Trí Tú hiểu rất rõ.

Từ khoảnh khắc này trở đi, cô không chỉ phải đấu với gia đình, với hội đồng, với dư luận.

Mà còn phải đấu với chính thời gian.

Để chứng minh rằng, lựa chọn của mình… đáng để người kia chờ đợi.

 TỔNG QUAN : 50 CHƯƠNG

CHƯƠNG 27

TrendingMore

Xem thêm