CHƯƠNG 25
Tin đồn không đến như một cơn bão.
Nó đến chậm, len lỏi, từng chút một, giống như sương mù phủ xuống thành phố vào buổi sáng sớm. Khi người ta nhận ra thì đã không còn thấy rõ đâu là thật, đâu là giả nữa.
Kim Trân Ni là người cảm nhận được điều đó đầu tiên.
Không phải từ những lời nói thẳng.
Mà từ ánh mắt.
Những ánh mắt dừng lại lâu hơn mức cần thiết khi cô bước vào thang máy. Những cuộc trò chuyện bỗng im bặt khi cô đến gần. Những nụ cười lịch sự nhưng lạnh, mang theo sự đánh giá không che giấu.
“Cô ấy dọn đến nhà Kim tổng rồi mà.”
“Nghe nói khoản nợ lớn lắm.”
“Đúng là biết chọn đường.”
Những câu nói ấy không bao giờ vang lên trước mặt cô. Nhưng chúng đủ lớn để lọt vào tai cô, đủ sắc để cắt vào lòng tự trọng vốn đã mỏng manh.
Trân Ni không phản ứng.
Cô tiếp tục làm việc, tiếp tục hoàn thành mọi nhiệm vụ, tiếp tục giữ dáng vẻ bình tĩnh đến mức người khác bắt đầu khó chịu. Nhưng chỉ mình cô biết, mỗi lần cúi đầu nhìn màn hình máy tính, tay cô lại run nhẹ.
Ở phòng tổng tài, Kim Trí Tú cũng cảm nhận được sự thay đổi.
Không khí trong công ty trở nên căng thẳng hơn. Các cổ đông bắt đầu hỏi những câu hỏi không liên quan trực tiếp đến dự án. Một vài đối tác nhắc đến “hình ảnh lãnh đạo” bằng giọng điệu đầy ẩn ý.
Và rồi, điều Kim Trí Tú lo sợ nhất xảy ra.
Một bản báo cáo nặc danh được gửi đến hội đồng quản trị.
Không có chữ ký.
Không có nguồn gửi rõ ràng.
Chỉ có những dòng chữ được sắp xếp rất khéo.
“Kim Trân Ni – thư ký tổng tài – có quan hệ cá nhân vượt mức cho phép.”
“Khoản nợ cá nhân được xử lý bằng quyền lực nội bộ.”
“Nguy cơ ảnh hưởng uy tín tập đoàn.”
Kim Trí Tú đọc bản báo cáo đó trong im lặng.
Không tức giận.
Không nổi nóng.
Chỉ là một cảm giác lạnh lan từ lồng ngực xuống tận đầu ngón tay.
Cô biết ai đứng sau.
Và cô cũng biết, người bị tổn thương nhiều nhất… không phải là mình.
Buổi chiều hôm đó, Kim Trí Tú gọi Trân Ni vào phòng.
Trân Ni bước vào, ánh mắt vẫn bình thản, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Kim Trí Tú, tim cô khẽ trượt xuống.
“Có chuyện gì sao ạ?”
Cô hỏi.
Kim Trí Tú đặt bản báo cáo lên bàn, đẩy về phía cô.
Trân Ni nhìn xuống.
Chỉ vài dòng thôi, nhưng đủ để khiến cô cảm thấy như bị lột trần trước cả thế giới.
Cô không đọc hết.
Không cần.
“Em không làm chuyện đó.”
Trân Ni nói rất nhanh.
“Em chưa từng nhờ chị can thiệp khoản nợ.”
“Tôi biết.”
Kim Trí Tú đáp ngay.
Câu trả lời ấy khiến Trân Ni sững lại.
“Vậy tại sao…”
Cô ngập ngừng.
Kim Trí Tú đứng dậy, bước tới cửa sổ.
“Vấn đề không nằm ở sự thật.”
Cô nói, lưng quay lại.
“Mà ở việc người khác muốn tin điều gì.”
Trân Ni đứng yên.
Cô chợt hiểu ra.
Trong cuộc chiến này, sự thật yếu hơn tin đồn. Và cô, với thân phận hiện tại, chính là điểm yếu dễ bị tấn công nhất.
“Em sẽ chuyển đi.”
Trân Ni nói, giọng rất khẽ.
Kim Trí Tú quay lại, ánh mắt tối sầm.
“Tôi không yêu cầu cô làm vậy.”
“Nhưng em nên.”
Trân Ni ngẩng lên, nhìn thẳng vào cô.
“Chị đang bị ép từ gia đình. Công ty đang bị soi. Em ở đây… chỉ khiến mọi thứ tệ hơn.”
“Cô nghĩ tôi không chịu được áp lực?”
Kim Trí Tú hỏi, giọng thấp.
“Em không nghi ngờ năng lực của chị.”
Trân Ni đáp.
“Em chỉ không muốn chị phải trả giá vì em.”
Khoảng lặng kéo dài giữa hai người.
Lần đầu tiên, Kim Trí Tú nhận ra, sự im lặng của Trân Ni không phải là né tránh, mà là chuẩn bị rút lui.
“Cô đang tự quyết định thay tôi.”
Kim Trí Tú nói.
Trân Ni mỉm cười rất nhẹ.
“Có những lúc… yêu một người là biết lúc nào nên lùi.”
Câu nói ấy không cao giọng.
Nhưng lại đau đến mức Kim Trí Tú không thở nổi trong vài giây.
Buổi tối, căn hộ im lặng khác thường.
Trân Ni thu dọn đồ rất gọn gàng. Không nhiều. Chỉ vài bộ quần áo, laptop, vài món đồ cá nhân. Cô không mang theo những thứ từng được mua cho mình trong căn hộ này.
Cô đứng trước cửa phòng ngủ, nhìn lại một lần cuối.
Kim Trí Tú đứng ở phòng khách, không bước tới, cũng không giữ lại.
Không phải vì không muốn.
Mà vì cô hiểu, nếu giữ, Trân Ni sẽ càng đau.
“Em chỉ đi một thời gian.”
Trân Ni nói, tay đặt lên tay nắm cửa.
“Khi mọi thứ ổn hơn…”
Cô không nói hết câu.
Kim Trí Tú gật đầu.
“Cẩn thận.”
Cô chỉ nói vậy.
Cánh cửa khép lại rất khẽ.
Không tiếng sập.
Không nước mắt.
Không một lời trách móc.
Nhưng khoảnh khắc đó, Kim Trí Tú biết rất rõ.
Đây không còn là một khoảng cách tạm thời.
Đây là một vết cắt.
Và nếu cô không đủ tàn nhẫn với cả thế giới, thì chính cô sẽ mất người con gái vừa bước ra khỏi cánh cửa ấy.
Ngoài kia, tin đồn vẫn tiếp tục lan.
Còn trong căn hộ rộng lớn, Kim Trí Tú đứng một mình, lần đầu tiên hiểu ra: có những hiểu lầm, khi đã được nuôi lớn, sẽ trở thành con dao sắc nhất, cắt đứt mọi điều người ta từng cố giữ.
CHƯƠNG 26