CHƯƠNG 24: BẤT CHẤP MỌI THỨ TÔI VẪN LUÔN YÊU EM - KIM TRÍ TÚ x KIM TRÂN NI

8:12:00 AM

 TỔNG QUAN : 50 CHƯƠNG

CHƯƠNG 24

Kim Trân Ni bắt đầu cảm nhận được sự bất an từ những điều rất nhỏ.

Không phải một biến cố lớn.
Không phải một cuộc đối đầu trực diện.
Chỉ là những chi tiết vụn vặt len vào cuộc sống hằng ngày, đủ để khiến người ta mất ngủ.

Một buổi sáng, khi vừa rời khỏi căn hộ, cô nhận ra có ai đó đứng ở đầu con phố đối diện. Người đàn ông mặc áo khoác sẫm màu, đội mũ lưỡi trai, đứng dựa vào cột đèn, ánh mắt lướt qua cô rất nhanh rồi quay đi. Trân Ni tự nhủ có lẽ mình nghĩ nhiều. Thành phố này đông người, không thiếu những gương mặt lạ.

Nhưng đến buổi trưa, khi xuống sảnh công ty lấy cà phê, cô lại thấy chiếc xe đen đỗ ở bên kia đường. Không biển số quen thuộc. Không logo. Chỉ đỗ đó, lặng lẽ.

Trân Ni quay đi rất nhanh.

Cô không nói với Kim Trí Tú.

Không phải vì không tin, mà vì cô sợ. Sợ rằng nếu mở miệng, mọi thứ sẽ trở nên nghiêm trọng hơn. Sợ rằng Kim Trí Tú sẽ nhìn cô bằng ánh mắt khác, không còn là sự lựa chọn, mà là một rắc rối cần được xử lý.

Cô đã quen với việc tự mình gánh chịu.

Những tin nhắn bắt đầu quay lại vào buổi tối hôm đó.

Không gọi.
Chỉ nhắn.

“Sống tốt quá rồi nhỉ?”
“Đừng quên ai đã cho mày vay tiền.”
“Kim tổng có biết mày còn nợ không?”

Trân Ni nhìn màn hình điện thoại rất lâu. Bàn tay cô lạnh đi. Những ký ức cũ như bị kéo ngược lên từ đáy sâu nhất của tâm trí. Căn nhà chật chội ngày xưa. Tiếng mẹ khóc. Ánh mắt người đàn ông đứng trước cửa, vừa cười vừa đe dọa.

Cô tắt máy.

Trong phòng khách, Kim Trí Tú đang xem tài liệu. Ánh đèn chiếu lên gương mặt cô, khiến đường nét trở nên sắc sảo nhưng cũng mệt mỏi hơn bình thường. Trân Ni đứng ở ngưỡng cửa, nhìn người phụ nữ ấy, trong lòng giằng xé dữ dội.

Chỉ cần nói một câu thôi.
Chỉ cần cầu cứu một lần.

Nhưng cô không làm được.

Những ngày sau đó, áp lực tăng dần.

Ở công ty, có người bắt đầu cố tình nhắc đến chuyện “ân huệ”. Một câu nói tưởng như đùa cợt: “Đúng là quen Kim tổng có khác.” Một ánh mắt mang theo sự dò xét không che giấu. Trân Ni vẫn làm việc bình thường, nhưng mỗi bước đi đều nặng hơn.

Cô bắt đầu về muộn.

Không phải vì công việc.
Mà vì cô sợ về nhà một mình.

Một buổi tối, khi vừa rời khỏi bãi đỗ xe của K&K, điện thoại cô rung lên. Một số lạ.

Lần này, cô bắt máy.

“Cuối cùng cũng chịu nghe rồi à.”
Giọng nói quen thuộc vang lên, thấp và chậm, mang theo sự đắc thắng.

“Chú đã hứa rồi.”
Trân Ni nói, cố giữ giọng bình tĩnh.
“Khoản nợ đang được xử lý theo pháp luật.”

“Pháp luật?”
Người kia cười khẽ.
“Cháu ngây thơ thật.”

Trân Ni siết chặt vô lăng.

“Cháu đang sống trong nhà Kim tổng đúng không?”
Giọng ông ta trầm xuống.
“Nhà đẹp lắm. An toàn lắm.”

Tim Trân Ni đập mạnh.

“Chú muốn gì?”
Cô hỏi.

“Chỉ muốn nhắc cháu nhớ.”
Ông ta đáp.
“Có những khoản nợ… không biến mất chỉ vì có người chống lưng.”

Cuộc gọi kết thúc.

Trân Ni ngồi yên trong xe rất lâu. Cô run lên, không phải vì lạnh, mà vì nỗi sợ bị bóp chặt từ bên trong. Lần đầu tiên, cô nhận ra mình không chỉ đang đối mặt với quá khứ, mà đang kéo Kim Trí Tú đứng sát mép nguy hiểm.

Đêm đó, Trân Ni không ngủ.

Cô ngồi ở ban công, nhìn thành phố chìm trong ánh đèn, nghĩ đến lời Kim phu nhân, nghĩ đến cuộc hôn nhân thương mại, nghĩ đến tương lai mà Kim Trí Tú buộc phải gánh vác. Và cô hiểu ra một điều rất rõ ràng, rất đau.

Sự tồn tại của cô… đang trở thành một điểm yếu.

Sáng hôm sau, Kim Trí Tú nhận ra sự thay đổi.

Trân Ni im lặng hơn.
Cẩn trọng hơn.
Và tránh ánh mắt cô nhiều hơn trước.

“Có chuyện gì?”
Kim Trí Tú hỏi khi cả hai đứng trong bếp.

“Không có gì.”
Trân Ni đáp, cúi đầu.

Kim Trí Tú nhìn cô, không tin.

Nhưng Trân Ni đã quay đi trước.

Buổi chiều hôm đó, Kim Trí Tú nhận được một báo cáo mật từ bộ phận an ninh nội bộ. Chỉ vài dòng ngắn gọn, nhưng đủ khiến sắc mặt cô thay đổi.

Một cái tên xuất hiện.

Lâm Quốc Thắng.

Một cái tên mà cô tưởng mình đã xử lý xong.

Kim Trí Tú đặt tập hồ sơ xuống, ánh mắt tối lại. Trong khoảnh khắc đó, mọi do dự, mọi lưỡng lự trước gia đình, trước dư luận, đều bị đẩy sang một bên.

Có người… đang chạm vào ranh giới của cô.

Và Kim Trí Tú chưa bao giờ là người để yên khi ranh giới đó bị xâm phạm.

Ở một góc thành phố khác, Kim Trân Ni ngồi trong căn phòng nhỏ, ôm lấy đầu gối, cố trấn tĩnh bản thân. Cô không biết rằng, trong lúc cô chọn im lặng để bảo vệ người mình yêu, cơn bão thực sự đã bắt đầu hình thành.

Và lần này, nó sẽ không dừng lại ở những lời đe dọa.

 TỔNG QUAN : 50 CHƯƠNG

CHƯƠNG 25

TrendingMore

Xem thêm