CHƯƠNG 23: BẤT CHẤP MỌI THỨ TÔI VẪN LUÔN YÊU EM - KIM TRÍ TÚ x KIM TRÂN NI

7:03:00 AM

TỔNG QUAN : 50 CHƯƠNG

CHƯƠNG 23 

Kim Trí Tú đã quen với việc kiểm soát mọi thứ trong đời mình.

Từ những con số trên bàn họp, những thương vụ hàng nghìn tỷ, cho đến biểu cảm trên gương mặt người đối diện. Cô quen với việc mọi thứ đều có thể dự đoán, có thể xoay chuyển, có thể nắm trong tay.

Chỉ có gia đình là ngoại lệ.

Buổi tối hôm đó, Kim Trí Tú nhận được cuộc gọi từ mẹ.

Không cần nhìn màn hình, cô cũng biết là ai.

“Về nhà ăn cơm.”
Giọng Kim phu nhân vang lên, không cao, không thấp, nhưng mang theo thứ áp lực quen thuộc.
“Lâu rồi con không về.”

Kim Trí Tú im lặng vài giây.
“Con bận.”

“Bận gì cũng phải về.”
Bà nói.
“Có chuyện cần nói.”

Cúp máy.

Kim Trí Tú đặt điện thoại xuống, đứng trước cửa kính, nhìn thành phố bên dưới. Ánh đèn xa hoa ấy từng là thứ khiến cô cảm thấy an toàn, nhưng lúc này lại không che nổi cảm giác nặng nề đang dâng lên trong lòng.

Cô biết “chuyện cần nói” là gì.

Và cô cũng biết, lần này sẽ không dễ dàng.

Bữa cơm gia đình được bày biện rất chỉn chu. Bàn ăn dài, ghế gỗ sẫm màu, mọi thứ đều mang dáng vẻ của một gia đình danh giá. Kim Trí Tú ngồi xuống vị trí quen thuộc, đối diện mẹ, bên cạnh là vài người họ hàng thân cận.

Không khí yên lặng đến mức tiếng dao chạm đĩa cũng nghe rất rõ.

“Gần đây công ty gặp không ít sóng gió.”
Kim phu nhân mở lời, giọng chậm rãi.
“Con biết điều đó.”

“Con xử lý được.”
Kim Trí Tú đáp.

“Không phải tất cả đều giải quyết được bằng năng lực cá nhân.”
Bà đặt đũa xuống.
“Có những thứ cần đến liên minh.”

Hai chữ “liên minh” vang lên rất rõ.

Kim Trí Tú ngẩng lên.
“Ý mẹ là gì?”

Kim phu nhân ra hiệu cho người giúp việc lui ra. Khi trong phòng chỉ còn người nhà, bà mới nói tiếp.

“Gia đình họ Park đã ngỏ ý.”
“Con gái họ vừa về nước.”
“Môn đăng hộ đối. Lợi cho cả hai bên.”

Kim Trí Tú bật cười khẽ.
“Con không phải món hàng.”

“Con là người thừa kế.”
Kim phu nhân nói thẳng.
“Và người thừa kế không có quyền chọn lựa theo cảm xúc.”

Câu nói ấy khiến Kim Trí Tú siết chặt tay.

“Con đã nói rồi.”
Cô đáp, giọng lạnh đi.
“Con không kết hôn vì lợi ích.”

“Vậy con định vì ai?”
Kim phu nhân nhìn thẳng vào mắt cô.
“Nhân viên kia sao?”

Không khí lập tức đông cứng.

Kim Trí Tú đứng bật dậy.
“Mẹ theo dõi con?”

“Không cần theo dõi.”
Kim phu nhân nói.
“Tin đồn tự tìm đến tai mẹ.”

Bà nghiêng đầu, giọng trở nên sắc hơn.
“Một cô gái không gia thế. Không nền tảng. Lại mang theo nợ nần. Con nghĩ mối quan hệ đó có thể đứng vững sao?”

Mỗi chữ như một nhát dao.

Kim Trí Tú biết mẹ mình không nói sai theo logic của giới thượng lưu. Nhưng chính sự “đúng” ấy lại khiến cô thấy buồn nôn.

“Con không cần một người hoàn hảo.”
Cô nói chậm.
“Con cần một người thật.”

Kim phu nhân cười nhạt.
“Thật thì không nuôi được cả tập đoàn này.”

Bữa cơm kết thúc trong im lặng nặng nề.

Kim Trí Tú rời khỏi nhà khi trời đã khuya. Cô ngồi trong xe rất lâu, không yêu cầu tài xế chạy ngay. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô thấy mình bị ép sát vào một bức tường vô hình.

Quyền lực cô có.
Tiền bạc cô có.
Nhưng tự do… thì không hoàn toàn.

Trong khi đó, Kim Trân Ni đang ở căn hộ, chuẩn bị bữa tối.

Cô nấu một nồi canh đơn giản, vừa làm vừa nghĩ xem Kim Trí Tú có ăn tối không. Khi nghe tiếng cửa mở, cô quay lại, nở nụ cười theo thói quen.

Nhưng nụ cười ấy chậm lại khi nhìn thấy sắc mặt Kim Trí Tú.

“Chị ổn không?”
Trân Ni hỏi.

Kim Trí Tú không trả lời ngay. Cô tháo áo khoác, đặt xuống ghế, rồi ngồi xuống bàn ăn. Trong khoảnh khắc ấy, cô trông rất mệt, không phải kiểu mệt vì công việc, mà là mệt vì phải chống lại những thứ đã tồn tại quá lâu.

“Gia đình chị…”
Kim Trí Tú mở lời, rồi dừng lại.

Trân Ni hiểu.
Cô gật đầu.
“Không cần nói nếu chị không muốn.”

Chính câu nói đó lại khiến Kim Trí Tú ngẩng lên.

“Chính vì cô không đòi hỏi.”
Cô nói khẽ.
“Nên tôi càng thấy mình tàn nhẫn.”

Trân Ni khựng lại.

“Chị đang nói gì vậy?”

Kim Trí Tú nhìn cô rất lâu, rồi đứng dậy, bước đến trước mặt.

“Gia đình tôi muốn tôi kết hôn.”
Cô nói thẳng.
“Một cuộc hôn nhân thương mại.”

Không gian như lặng đi.

Trân Ni cảm thấy tim mình trượt xuống rất sâu.

“Vậy… chị sẽ làm gì?”
Cô hỏi, giọng cố giữ bình tĩnh.

Kim Trí Tú không trả lời ngay.

Đó chính là điều khiến Trân Ni đau nhất.

Sự im lặng ấy nói lên quá nhiều.

Đêm đó, Trân Ni nằm quay lưng lại, không ngủ được. Kim Trí Tú cũng không ngủ. Hai người ở cùng một căn phòng, nhưng lần đầu tiên, khoảng cách giữa họ trở nên rõ ràng đến vậy.

Ngoài kia, thành phố vẫn sáng.

Còn trong căn hộ này, những ngày ngọt ngào bắt đầu xuất hiện những vết nứt đầu tiên.

Và Trân Ni hiểu, có những bức tường không cần ai đẩy. Chỉ cần tồn tại… cũng đủ khiến người ta không tìm thấy lối ra.

TỔNG QUAN : 50 CHƯƠNG

CHƯƠNG 24

TrendingMore

Xem thêm