CHƯƠNG 22
Những ngày sống chung bắt đầu một cách rất chậm.
Không có lời tuyên bố chính thức.
Không có sự thỏa thuận rõ ràng.
Chỉ là một buổi sáng tỉnh dậy, Kim Trân Ni nhận ra mình không còn cảm thấy lạc lõng trong căn hộ rộng lớn ấy nữa.
Buổi sáng đầu tiên, cô thức dậy sớm hơn Kim Trí Tú.
Ánh nắng chiếu qua lớp rèm mỏng, rơi xuống sàn nhà thành những vệt sáng dài. Trân Ni ngồi trên mép giường, lắng nghe tiếng nước chảy khe khẽ từ phòng tắm bên ngoài. Âm thanh ấy rất đời thường, rất gần, khiến tim cô khẽ rung lên theo cách không phòng bị.
Cô bước ra bếp, đứng trước chiếc máy pha cà phê hiện đại mà trước đây chỉ dám nhìn chứ không dám chạm. Sau vài giây lúng túng, cô vẫn pha được một cốc cà phê nóng, đặt lên bàn.
Khi Kim Trí Tú bước ra, mái tóc còn hơi ướt, ánh mắt dừng lại trên chiếc cốc ấy.
“Cô dậy sớm.”
Trí Tú nói.
“Em quen rồi.”
Trân Ni đáp.
“Trước đây phải đi làm thêm.”
Kim Trí Tú không hỏi thêm. Nhưng cô ngồi xuống, uống cốc cà phê ấy rất chậm, như thể đang ghi nhớ một điều gì đó.
Từ hôm đó, mỗi buổi sáng đều lặp lại như vậy.
Không lời yêu.
Không ôm ấp.
Chỉ là những thói quen rất nhỏ được đặt cạnh nhau.
Ở công ty, họ trở lại vai diễn quen thuộc.
Kim Trí Tú là tổng tài.
Kim Trân Ni là nhân viên.
Không ai nắm tay. Không ai nhìn quá lâu. Nhưng chỉ cần Trân Ni đứng giữa phòng họp, Kim Trí Tú đã biết cô đang nghĩ gì, chuẩn bị nói gì. Và khi Kim Trí Tú dừng lại giữa một câu nói, Trân Ni luôn là người hiểu cô muốn chuyển hướng thế nào.
Sự ăn ý ấy khiến người khác khó chịu.
Nhưng với họ, đó là điều tự nhiên.
Buổi tối, khi trở về căn hộ, khoảng cách lại biến mất.
Trân Ni thường ngồi ở sofa, đọc tài liệu hoặc làm việc trên laptop. Kim Trí Tú ngồi ở bàn ăn, xem báo cáo. Không ai nói nhiều, nhưng ánh đèn vàng dịu bao trùm lấy cả không gian, khiến mọi thứ trở nên mềm mại hơn ban ngày.
Có những khoảnh khắc rất nhỏ, nhưng đủ khiến Trân Ni nhớ mãi.
Như lúc Kim Trí Tú đặt một chiếc chăn mỏng lên vai cô khi cô ngủ quên trên sofa.
Như lúc Trân Ni vô thức chỉnh lại cà vạt cho Kim Trí Tú trước khi cô ra ngoài họp.
Như lúc hai người cùng đứng trước ban công, nhìn thành phố lên đèn, không ai nói gì, nhưng đều biết mình không muốn người kia rời đi trước.
Một đêm, Trân Ni bất giác hỏi:
“Chị có thấy phiền không… khi em ở đây?”
Kim Trí Tú quay sang nhìn cô rất lâu.
“Cô nghĩ tôi là người để ai đó ở cạnh nếu thấy phiền sao?”
Cô đáp.
Câu trả lời ấy không dịu dàng.
Nhưng lại khiến Trân Ni thấy tim mình ấm lên.
Những ngày đó, Kim Trân Ni bắt đầu cười nhiều hơn.
Không phải nụ cười xã giao nơi công sở, mà là nụ cười rất nhẹ, rất thật. Kim Trí Tú nhận ra điều đó vào một buổi tối khi Trân Ni ngồi trên sàn phòng khách, mở hộp đồ ăn mang về, vừa ăn vừa kể mấy chuyện vụn vặt ở công ty.
Kim Trí Tú dựa lưng vào sofa, lặng lẽ nghe.
Khoảnh khắc ấy, cô chợt nghĩ:
Nếu thời gian dừng lại ở đây thì tốt.
Nhưng thời gian chưa bao giờ đứng yên.
Tin đồn bắt đầu len vào những ngày ngọt ngào đó như một vết nứt rất nhỏ.
Những ánh mắt dừng lại lâu hơn khi Trân Ni bước vào công ty.
Những lời thì thầm không cố giấu.
Những câu nói tưởng như đùa cợt nhưng đầy ác ý.
“Nghe nói cô ấy sống cùng Kim tổng.”
“Đúng là không đơn giản.”
“Thảo nào thăng tiến nhanh vậy.”
Trân Ni nghe thấy.
Cô im lặng.
Không phải vì không đau.
Mà vì cô không muốn mang những điều ấy về căn hộ kia.
Nhưng Kim Trí Tú nhận ra.
Cô nhận ra ánh mắt Trân Ni trầm xuống. Nhận ra sự cẩn trọng ngày càng nhiều. Nhận ra cô gái ấy đang tự thu mình lại, như sợ chiếm quá nhiều không gian.
Một buổi tối, Kim Trí Tú nói:
“Nếu thấy áp lực, cô có thể chuyển đi.”
Trân Ni sững người.
“Chị… muốn em đi sao?”
Cô hỏi.
Kim Trí Tú lắc đầu.
“Tôi chỉ không muốn cô nghĩ mình phải ở lại vì tôi.”
Trân Ni nhìn cô rất lâu, rồi lắc đầu.
“Em ở lại vì em muốn.”
Cô nói.
“Nhưng em sợ… một ngày nào đó chị sẽ hối hận.”
Kim Trí Tú không trả lời ngay.
Cô bước tới, đứng trước mặt Trân Ni, cúi xuống để ánh mắt ngang tầm.
“Nếu có ngày tôi hối hận.”
Cô nói rất chậm.
“Thì đó là lỗi của tôi, không phải của cô.”
Đêm đó, họ ở rất gần nhau.
Không cần lời nói lớn lao.
Không cần hứa hẹn tương lai.
Chỉ là hai người cùng hiểu rằng, những ngày yên bình này quý giá đến mức nào.
Và cũng chính vì thế…
Khi sóng gió ập đến sau đó, nó mới tàn nhẫn đến vậy.
CHƯƠNG 23