CHƯƠNG 21
Căn hộ của Kim Trân Ni bị phá vào một buổi tối mưa rất to.
Không phải kiểu phá ầm ĩ, cũng không có tiếng la hét hay đồ đạc vỡ vụn như trong những câu chuyện giật gân. Chỉ là cánh cửa gỗ cũ bị cạy bung, ổ khóa méo mó, và trên sàn nhà loang lổ những dấu giày bẩn còn in rõ. Mọi thứ yên lặng đến đáng sợ, như thể người ta cố tình để lại dấu vết để nhắc cô rằng: họ biết cô ở đâu.
Trân Ni đứng giữa căn phòng nhỏ, tay run lên khi cầm điện thoại. Cô không khóc, nhưng hơi thở trở nên ngắn và gấp. Những ký ức cũ, những đêm bị gọi điện đe dọa, những lần phải né tránh ánh mắt của hàng xóm… tất cả ùa về trong một khoảnh khắc.
Cô do dự vài giây rất ngắn.
Rồi bấm gọi cho Kim Trí Tú.
Đầu dây bên kia bắt máy gần như ngay lập tức.
“Em ở đâu?”
Giọng Kim Trí Tú trầm xuống, không hỏi thừa.
“Nhà em… có người vào.”
Trân Ni nói, cố giữ giọng bình tĩnh.
“Em nghĩ… em không nên ở lại đây tối nay.”
Có một khoảng lặng rất ngắn.
“Đứng yên.”
Kim Trí Tú nói.
“Tôi đến.”
Khi Kim Trí Tú xuất hiện trước cửa căn hộ, áo khoác còn vương mưa, ánh mắt tối lại khi nhìn thấy ổ khóa bị phá, Trân Ni mới nhận ra mình đã cố gắng mạnh mẽ đến mức nào để không sụp xuống trước đó.
“Thu dọn đồ cần thiết.”
Kim Trí Tú nói.
“Cô sang chỗ tôi.”
Trân Ni ngẩng lên.
“Như vậy… có ổn không?”
Kim Trí Tú nhìn cô, rất lâu.
“Không ổn.”
Cô nói.
“Nhưng an toàn.”
Câu trả lời ấy khiến Trân Ni không nói thêm được gì nữa.
Đêm đó, Trân Ni bước vào căn hộ của Kim Trí Tú với một chiếc vali nhỏ. Không phải lần đầu cô đến đây, nhưng lần này khác hẳn. Không còn là khách. Cũng chưa thể gọi là chủ nhà. Chỉ là một người tạm thời không có chỗ để quay về.
Kim Trí Tú đưa cho cô một chiếc áo sơ mi rộng.
“Cô mặc tạm.”
Rồi chỉ về phía phòng ngủ phụ.
“Phòng đó.”
Trân Ni gật đầu.
Cô nghĩ mình sẽ thấy ngại, hoặc lúng túng. Nhưng kỳ lạ thay, điều cô cảm nhận được lại là sự mệt mỏi rất sâu. Cảm giác được cho phép thả lỏng, dù chỉ một chút.
Đêm khuya, Trân Ni nằm trên giường, trần nhà xa lạ, mùi hương không phải của mình. Cô không ngủ được. Tiếng mưa đã ngớt, nhưng lòng cô thì vẫn còn ướt.
Cô nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ ngoài hành lang.
Cửa phòng mở ra một khe nhỏ.
“Cô chưa ngủ?”
Kim Trí Tú hỏi.
Trân Ni ngồi dậy.
“Em xin lỗi nếu làm phiền.”
Kim Trí Tú lắc đầu.
“Tôi chỉ… muốn chắc rằng cô ổn.”
Hai người đứng đối diện nhau trong ánh đèn mờ. Không ai bước tới, cũng không ai lùi lại. Khoảng cách ấy vừa đủ để cảm nhận sự hiện diện của nhau, nhưng vẫn giữ được một đường ranh rất mong manh.
“Em không quen dựa vào ai.”
Trân Ni nói, giọng thấp.
“Nhưng tối nay… em thật sự sợ.”
Kim Trí Tú im lặng. Rồi cô nói, rất chậm.
“Cô không cần quen.”
“Chỉ cần nhớ… có thể.”
Câu nói ấy không phải lời hứa trọn đời, nhưng lại mang theo một sự chắc chắn khiến Trân Ni thấy cổ họng mình nghẹn lại.
Sáng hôm sau, họ cùng rời căn hộ.
Không có cử chỉ thân mật. Không có nắm tay. Chỉ là hai người cùng đứng trước gương chỉnh lại áo khoác, cùng uống cà phê trong im lặng. Một buổi sáng rất bình thường, nhưng lại chứa đựng một sự thân mật rất sâu.
Ở công ty, tin đồn nhanh hơn gió.
Kim Trân Ni “dọn đến” nhà Kim tổng.
Kim Trân Ni “được bảo vệ đặc biệt”.
Kim Trân Ni “không còn chỉ là nhân viên”.
Những lời thì thầm ấy không cần bằng chứng, nhưng đủ sắc để làm đau.
Trân Ni nghe thấy, nhưng không phản ứng.
Điều khiến cô mệt mỏi hơn là ánh mắt của Kim Trí Tú. Ánh mắt luôn ở đó, rất kín, rất sâu, như thể đang gánh thay cô một phần áp lực mà không nói ra.
Buổi tối, khi cả hai trở về căn hộ, Trân Ni đứng ở ban công, nhìn thành phố lên đèn.
“Em không muốn trở thành gánh nặng.”
Cô nói, không quay lại.
Kim Trí Tú đứng sau lưng cô, cách một khoảng vừa đủ.
“Cô không phải.”
Cô đáp.
“Cô là lựa chọn.”
Trân Ni nhắm mắt.
Hai chữ đó vừa ấm, vừa đáng sợ.
Sống chung tạm thời không phải là những ngày ngọt ngào như mơ. Nó là sự va chạm của hai thế giới, là những im lặng kéo dài, là cảm giác vừa được che chở, vừa sợ bị lệ thuộc.
Nhưng cũng chính trong những ngày như thế, Kim Trân Ni bắt đầu hiểu rằng, có những mối quan hệ không bắt đầu bằng lời hứa, mà bằng việc cùng nhau vượt qua một đêm mưa rất dài.
Và Kim Trí Tú cũng hiểu, từ giây phút cô mở cửa căn hộ cho Trân Ni bước vào, cô đã tự tay kéo người con gái ấy vào cuộc đời mình, theo cách không còn đường lùi.
CHƯƠNG 22