CHƯƠNG 20
Đêm đã xuống rất sâu khi Kim Trân Ni quay lại tầng cao của K&K.
Hành lang dài, ánh đèn trắng trải đều trên nền đá lạnh, vang lên tiếng bước chân của chính cô, rõ ràng đến mức khiến tim đập nhanh hơn bình thường. Cô không biết mình quay lại vì chiếc USB, vì lời nói còn dang dở, hay vì thứ cảm xúc chưa kịp lắng xuống sau cuộc đối thoại nửa vời kia.
Có lẽ là tất cả.
Cô đứng trước cửa phòng tổng tài, tay giơ lên rồi lại hạ xuống. Trong khoảnh khắc đó, Trân Ni chợt nhận ra mình đang sợ. Không phải sợ Kim Trí Tú, mà sợ chính bản thân mình. Sợ rằng nếu cánh cửa này mở ra, mọi thứ sẽ không thể quay về vị trí ban đầu nữa.
Nhưng rồi, cô vẫn gõ cửa.
“Vào đi.”
Giọng Kim Trí Tú vang lên từ bên trong, trầm và rõ, như thể đã biết trước cô sẽ quay lại.
Căn phòng rộng, ánh đèn chỉ bật một nửa. Thành phố ngoài kia trải dài trong bóng tối, những ô cửa kính phản chiếu ánh sáng lấp lánh, xa xôi và cô độc. Kim Trí Tú đứng bên bàn làm việc, không cầm tài liệu, cũng không ngồi xuống, chỉ đứng đó, quay lưng lại.
“Em nghĩ… mình nên trả USB.”
Trân Ni nói, giọng nhẹ hơn cô tưởng.
Kim Trí Tú quay lại.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong không gian tĩnh lặng, không còn lớp vỏ công việc, không còn những câu chữ cẩn trọng. Chỉ còn lại hai người phụ nữ, đứng giữa ranh giới rất mong manh của lý trí và cảm xúc.
“Cô không cần quay lại vì cái đó.”
Kim Trí Tú nói.
“Cô quay lại vì chính mình.”
Trân Ni không phủ nhận.
Cô bước thêm vài bước, dừng lại trước bàn làm việc, đặt chiếc USB xuống, nhưng không rời đi ngay. Cô đứng đó, hai tay buông thõng, như thể đang chờ một điều gì đó xảy ra.
“Chị nói thích em.”
Trân Ni lên tiếng, giọng rất khẽ.
“Nhưng em không biết… thích đó có thể đi đến đâu.”
Kim Trí Tú im lặng.
Cô bước vòng qua bàn làm việc, khoảng cách giữa họ được rút ngắn dần. Dáng đi của cô không vội, không ép, nhưng mỗi bước đều mang theo áp lực rất rõ.
“Tôi cũng không biết.”
Kim Trí Tú nói.
“Nhưng tôi biết một điều.”
Cô dừng lại trước mặt Trân Ni, đủ gần để nhìn thấy từng nhịp thở.
“Nếu tối nay cô rời đi, tôi sẽ hối hận.”
Câu nói ấy không phải lời mời gọi. Nó giống như một sự thật vừa được thừa nhận, không phòng bị, không che chắn.
Trân Ni cảm thấy tim mình đập mạnh đến mức đau.
Cô ngẩng lên, nhìn Kim Trí Tú rất lâu, rồi hỏi:
“Chị có chắc mình không hối hận vì em ở lại?”
Kim Trí Tú không trả lời bằng lời.
Cô đưa tay lên, chạm vào cổ tay Trân Ni, rất nhẹ, như thể chỉ cần một cái lắc đầu, cô sẽ lập tức buông ra. Nhưng Trân Ni không lắc đầu. Cô đứng yên, để hơi ấm ấy lan dần lên cánh tay, lên lồng ngực.
Khoảnh khắc ấy, mọi thứ như chậm lại.
Kim Trí Tú cúi xuống.
Nụ hôn không đến dữ dội, cũng không vội vã. Nó chậm, sâu, mang theo sự do dự và cả quyết tâm. Trân Ni khẽ run lên, rồi đáp lại, không né tránh. Mọi âm thanh trong căn phòng dường như biến mất, chỉ còn lại nhịp tim và hơi thở hòa lẫn.
Bàn tay Kim Trí Tú đặt lên lưng Trân Ni, giữ cô lại rất khẽ, như thể đang hỏi lần cuối.
Trân Ni đáp lại bằng cách tiến gần thêm một chút.
Không còn câu hỏi.
Không còn lối lui.
Nụ hôn ấy kéo dài, không phải để chiếm hữu, mà để xác nhận rằng giữa họ đã có một điều gì đó vượt ra ngoài những ranh giới cũ. Khi môi rời môi, cả hai vẫn đứng rất gần, trán chạm trán, hơi thở gấp nhưng không hỗn loạn.
“Nếu từ đây trở đi mọi thứ sẽ khó hơn.”
Kim Trí Tú nói khẽ.
“Cô có hối hận không?”
Trân Ni lắc đầu.
“Em chỉ sợ chị hối hận.”
Kim Trí Tú đưa tay lên, chạm nhẹ vào gò má cô.
“Nếu tôi hối hận.”
Cô nói.
“Thì đó là lỗi của tôi, không phải của cô.”
Bên ngoài, thành phố vẫn sáng đèn, vẫn chuyển động không ngừng. Nhưng trong căn phòng làm việc trên tầng cao này, thời gian dường như đã tạm dừng lại, nhường chỗ cho một khoảnh khắc rất con người.
Nụ hôn trong phòng làm việc không phải là kết thúc.
Nó là điểm khởi đầu.
Khởi đầu của một mối quan hệ không còn trốn tránh, nhưng cũng chưa thể công khai. Khởi đầu của những ngày vừa ngọt ngào, vừa đầy rủi ro.
Và cả Kim Trí Tú lẫn Kim Trân Ni đều hiểu rõ, kể từ đêm nay, họ đã chính thức bước vào một con đường mà mỗi bước đi đều phải trả giá. Nhưng dù vậy, không ai trong hai người muốn quay đầu lại nữa.
CHƯƠNG 21