CHƯƠNG 19
Buổi tối hôm đó, Kim Trí Tú ở lại công ty rất muộn.
Căn phòng tổng tài chỉ còn ánh đèn bàn hắt xuống mặt bàn làm việc rộng lớn. Hồ sơ xếp ngay ngắn, email đã trả lời xong, nhưng cô vẫn ngồi yên, không đứng dậy. Cảm giác trống rỗng đè lên ngực, không nặng đến mức đau, nhưng đủ để khiến người ta không thể làm ngơ.
Lời nói của Kim Trân Ni ban sáng vẫn quanh quẩn trong đầu cô.
“Hoặc là chị chọn quá khứ.
Hoặc là chị chọn hiện tại.”
Kim Trí Tú chưa từng bị ép phải lựa chọn theo cách này.
Cô quen với việc mọi thứ đều nằm trong tay mình. Kể cả chia tay với Kim Seo Rin năm đó, cũng là do cô chủ động. Nhưng lần này khác. Lần này, người đứng trước mặt cô không cầu xin, không níu kéo, chỉ lặng lẽ đặt ra một lằn ranh.
Và nếu cô không bước tới, người kia sẽ rời đi thật sự.
Điện thoại rung lên.
Tên Kim Trân Ni hiện trên màn hình.
Chỉ một tin nhắn ngắn.
“Em để quên USB ở văn phòng.”
Kim Trí Tú nhìn dòng chữ ấy rất lâu.
Cô biết đây không chỉ là chuyện cái USB.
“Lên đây.”
Cô trả lời.
Mười phút sau, Kim Trân Ni gõ cửa phòng tổng tài.
Cô đứng ở ngưỡng cửa, gương mặt bình tĩnh, ánh mắt không còn né tránh nhưng cũng không còn gần gũi. Cô giống như đã dựng xong một bức tường mỏng, không cao, nhưng đủ để người khác phải dừng lại trước khi bước qua.
“USB của em.”
Kim Trí Tú nói, đặt nó lên bàn.
“Cảm ơn chị.”
Trân Ni đáp, bước vào lấy.
Cô xoay người định đi ngay.
“Chờ đã.”
Kim Trí Tú lên tiếng.
Trân Ni dừng lại, nhưng không quay đầu ngay.
“Chị muốn nói chuyện.”
Giọng Kim Trí Tú trầm xuống.
“Không phải với tư cách cấp trên.”
Trân Ni quay lại.
Cô không nói gì. Chỉ đứng đó, chờ.
Sự im lặng kéo dài vài giây, đủ để Kim Trí Tú nhận ra mình đang khó mở lời đến mức nào.
“Seo Rin quay về là ngoài dự tính của tôi.”
Cô nói.
“Chúng tôi không quay lại.”
Trân Ni gật đầu nhẹ.
“Em không hỏi chuyện đó.”
Cô đáp.
“Em cũng không cần giải thích.”
“Nhưng tôi cần nói.”
Kim Trí Tú bước tới một bước.
“Vì nếu không nói, có lẽ tôi sẽ mất cô.”
Câu nói ấy khiến Trân Ni khựng lại.
“Kim Trân Ni.”
Kim Trí Tú gọi tên cô, rất chậm.
“Tôi không giỏi nói những lời thế này.”
Cô dừng lại, hít sâu, như thể đang gom hết can đảm của mình.
“Tôi thích cô.”
Không phải yêu.
Không phải lời hứa.
Chỉ là bốn chữ rất thật.
Căn phòng im lặng.
Trân Ni nhìn Kim Trí Tú, ánh mắt khó đoán.
“Thích… theo cách nào?”
Cô hỏi.
Kim Trí Tú cười khẽ, nhưng nụ cười ấy không mang theo sự tự tin quen thuộc.
“Tôi cũng không chắc.”
Cô nói thật.
“Chỉ biết là khi cô tránh tôi, tôi khó chịu. Khi cô cười với người khác, tôi ghen. Và khi nghĩ đến việc cô rời đi… tôi không chấp nhận được.”
Đó không phải một lời tỏ tình trọn vẹn.
Nhưng lại là lời thừa nhận chân thành nhất mà Kim Trí Tú từng nói với bất kỳ ai.
Trân Ni im lặng rất lâu.
Rồi cô khẽ thở ra.
“Chị biết điều em sợ nhất là gì không?”
Cô hỏi.
Kim Trí Tú lắc đầu.
“Em sợ mình chỉ là một khoảng trống.”
Trân Ni nói.
“Một người xuất hiện đúng lúc chị mệt mỏi, rồi sẽ bị bỏ lại khi quá khứ quay về.”
Kim Trí Tú bước thêm một bước, khoảng cách giữa họ gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
“Nếu cô là khoảng trống.”
Cô nói.
“Thì tôi đã không ghen. Không bối rối. Và không đứng ở đây nói những điều ngu ngốc này.”
Trân Ni bật cười khẽ, nhưng mắt lại đỏ lên.
“Chị không cần phải nói lời lớn lao.”
Cô nói.
“Em chỉ cần chị… không lừa em.”
Kim Trí Tú gật đầu.
“Tôi không hứa điều gì mình không chắc làm được.”
Cô nói.
“Nhưng tôi hứa, nếu đã bước về phía cô, tôi sẽ không để cô đứng một mình.”
Không phải một lời tỏ tình hoàn chỉnh.
Không có tương lai được vẽ ra.
Không có cam kết rõ ràng.
Chỉ là hai người đứng trước nhau, thừa nhận cảm xúc, dù biết phía trước sẽ rất khó.
Trân Ni cầm chặt chiếc USB trong tay.
“Em sẽ tin chị thêm một lần.”
Cô nói.
“Nhưng nếu lần này chị do dự… em sẽ rời đi thật.”
Kim Trí Tú nhìn cô rất lâu.
“Được.”
Cô đáp.
Không kéo lại.
Không ôm.
Không hôn.
Chỉ là một lời đồng ý rất nặng.
Khi Trân Ni rời khỏi phòng, Kim Trí Tú đứng yên rất lâu.
Lời tỏ tình ấy nửa vời, không đẹp, không trọn vẹn.
Nhưng nó là bước đầu tiên Kim Trí Tú tự tay phá bỏ bức tường mà cô đã dựng lên suốt nhiều năm.
Và cô biết, từ khoảnh khắc này trở đi, cô không còn đường lùi an toàn nữa.
CHƯƠNG 20