CHƯƠNG 18
Kim Trí Tú lần đầu tiên nhận ra một điều rất khó chấp nhận.
Cô không quen bị phớt lờ.
Càng không quen với việc có một người từng nằm trong vòng tay mình, từng để hơi thở hòa cùng mình trong một đêm không thể quay lại, giờ đây lại bình thản bước ngang qua cô như thể giữa họ chưa từng tồn tại điều gì.
Buổi sáng hôm đó, Kim Trân Ni đến công ty muộn hơn thường lệ năm phút.
Chỉ năm phút thôi, nhưng Kim Trí Tú đã nhận ra.
Không phải vì cô nhìn đồng hồ, mà vì thói quen đã bị phá vỡ. Bàn làm việc của Trân Ni chưa sáng đèn, hành lang thiếu đi nhịp bước quen thuộc. Một cảm giác khó chịu rất mơ hồ len vào lồng ngực cô.
Khi Trân Ni xuất hiện, cô gái ấy vẫn gọn gàng, chỉn chu, gương mặt không biểu cảm. Cô cúi đầu chào Kim Trí Tú đúng phép, rồi đi thẳng về chỗ ngồi, không dừng lại thêm một giây nào.
Không ánh mắt.
Không do dự.
Không còn chút thân thuộc.
Kim Trí Tú đứng yên tại chỗ, bàn tay đặt trên tay nắm cửa phòng mình chậm rãi siết lại.
Cô không quen với cảm giác bị loại khỏi thế giới của người khác.
Trong cuộc họp sáng, Trân Ni ngồi cạnh một nam đồng nghiệp ở phòng chiến lược. Người đó nói chuyện khá cởi mở, thỉnh thoảng nghiêng sang trao đổi nhỏ với Trân Ni. Cô gái ấy gật đầu, đáp lại bằng những câu ngắn, thậm chí còn mỉm cười rất khẽ.
Chỉ một nụ cười thôi.
Nhưng đủ để Kim Trí Tú cảm thấy ngực mình nóng lên một cách vô lý.
Cô biết mình không có quyền.
Không có tư cách.
Không có danh phận.
Nhưng ánh mắt vẫn vô thức dừng lại ở đó lâu hơn mức cần thiết.
“Kim tổng?”
Một giám đốc gọi cô.
Kim Trí Tú giật mình, thu lại ánh nhìn, giọng trở về lạnh lùng quen thuộc.
“Tiếp tục đi.”
Cuộc họp kết thúc, Trân Ni đứng dậy rời đi cùng người kia. Hai người nói chuyện thêm vài câu ở hành lang. Nam đồng nghiệp cười, nói gì đó khiến Trân Ni khẽ lắc đầu, rồi lại mỉm cười.
Khoảnh khắc ấy, Kim Trí Tú không kìm được nữa.
“Kim Trân Ni.”
Cô gọi.
Giọng không lớn, nhưng đủ khiến cả hai quay lại.
“Vào phòng tôi.”
Không phải đề nghị.
Trân Ni hơi khựng lại, rồi gật đầu, quay sang nói nhỏ với đồng nghiệp vài câu trước khi bước theo Kim Trí Tú.
Cánh cửa phòng tổng tài đóng lại.
Không gian lập tức trở nên ngột ngạt.
“Cô thân với anh ta?”
Kim Trí Tú hỏi thẳng.
Trân Ni đứng yên, ánh mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên.
“Anh ta là đồng nghiệp.”
Cô đáp.
“Chỉ trao đổi công việc.”
“Cô cười với anh ta.”
Kim Trí Tú nói, giọng thấp xuống.
Một câu nói rất vô lý.
Và chính Kim Trí Tú cũng biết điều đó.
Trân Ni im lặng vài giây, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào cô.
“Em cười với rất nhiều người.”
Cô nói chậm.
“Đó không phải chuyện em cần xin phép.”
Câu trả lời ấy khiến Kim Trí Tú nghẹn lại.
Đúng.
Trân Ni không sai.
Người sai là cô.
“Xin lỗi.”
Kim Trí Tú nói, lần đầu tiên trong đời, cô chủ động nói ra hai chữ đó trong một mối quan hệ cá nhân.
“Tôi… vượt quá giới hạn.”
Trân Ni nhìn cô rất lâu.
Ánh mắt ấy không còn giận dữ, cũng không còn đau đớn. Chỉ là một sự mệt mỏi rất sâu.
“Giới hạn đó…”
Trân Ni nói.
“Chúng ta đã vượt qua từ trước rồi.”
Câu nói ấy rơi xuống như một nhát dao cùn.
Kim Trí Tú bước tới một bước, rồi dừng lại.
“Chuyện giữa tôi và Seo Rin không phải như cô nghĩ.”
Cô nói.
Trân Ni lắc đầu.
“Em không muốn biết.”
Cô đáp.
“Em chỉ muốn mọi thứ rõ ràng.”
“Rõ ràng thế nào?”
Kim Trí Tú hỏi.
Trân Ni hít sâu.
“Hoặc là chị chọn quá khứ.”
“Hoặc là chị chọn hiện tại.”
“Còn nếu chị không chọn… thì em sẽ là người rời đi.”
Không đe dọa.
Không nước mắt.
Không run rẩy.
Chỉ là một câu nói rất tỉnh.
Kim Trí Tú nhìn Trân Ni, lần đầu tiên trong nhiều năm cảm thấy sợ.
Không phải sợ mất quyền lực.
Không phải sợ mất vị trí.
Mà sợ mất một người đã từng ở trong tay mình… và đang chuẩn bị rời khỏi đó.
Cô mở miệng, muốn nói điều gì đó.
Nhưng Trân Ni đã quay lưng đi trước.
Cánh cửa khép lại, để lại Kim Trí Tú đứng một mình trong căn phòng rộng lớn, nơi lần đầu tiên, quyền lực không giúp cô giữ lại được thứ mình muốn.
Cơn ghen ấy không bùng nổ thành tiếng gào.
Nó lặng lẽ, sâu, và đau.
Và Kim Trí Tú biết rất rõ.
Nếu cô không nhanh chóng đưa ra lựa chọn, thì người rời đi… sẽ thật sự không quay đầu lại nữa.
CHƯƠNG 19