CHƯƠNG 9: BẤT CHẤP MỌI THỨ TÔI VẪN LUÔN YÊU EM
Sự cố không bao giờ xuất hiện ồn ào.
Nó đến rất khẽ, như một vết nứt nhỏ trên mặt kính hoàn hảo — chỉ khi ánh sáng chiếu vào, người ta mới nhận ra mọi thứ đã sắp vỡ.
Buổi sáng hôm đó, Kim Trân Ni có cảm giác bất an ngay từ khi mở máy.
Hộp thư công việc của cô đầy lên bất thường. Những email được gửi dồn dập, tiêu đề ngắn, gấp, không giải thích:
“CẦN XÁC NHẬN NGAY”
“FILE SAI PHIÊN BẢN?”
“AI DUYỆT BẢN NÀY?”
Trân Ni cau mày.
Tim cô đập lệch một nhịp.
Không ổn rồi.
Cô mở nhanh email đầu tiên — là từ phòng pháp lý. Email thứ hai — từ tài chính. Email thứ ba — từ đối tác.
Tất cả đều xoay quanh một file báo cáo dự án A vừa được gửi ra ngoài tối qua.
Một file… mang phiên bản cũ.
Trân Ni lạnh sống lưng.
Cô nhớ rất rõ: bản cuối cùng đã được cập nhật, đã ghi chú chỉnh sửa, đã lưu đúng thư mục. Cô thậm chí còn kiểm tra lại trước khi rời công ty.
Không thể nào.
Mình không thể gửi nhầm.
Nhưng sự thật đang nằm ngay trước mắt.
File được gửi đi, đúng là từ tài khoản của cô.
Cuộc họp khẩn được triệu tập lúc 9 giờ 15.
Phòng họp tầng 19 chật kín người, không khí nặng như có thể bóp nghẹt. Các trưởng phòng ngồi kín hai bên, đối diện là ban pháp lý và tài chính. Ở vị trí trung tâm, Kim Trí Tú ngồi thẳng lưng, gương mặt bình thản đến lạnh lùng.
Trân Ni đứng ở góc phòng.
Không có ghế dành cho cô.
Không phải vì thiếu chỗ — mà vì cô không thuộc về bàn này.
Ít nhất, là theo cách mà mọi người đang nhìn.
“File báo cáo gửi cho đối tác tối qua là phiên bản chưa được duyệt cuối.” — Giám đốc pháp lý nói, giọng không cao nhưng sắc. — “Trong đó có điều khoản chưa được chỉnh sửa. Nếu đối tác bám vào điểm này, chúng ta sẽ gặp rủi ro lớn.”
Một vài ánh mắt liếc về phía Trân Ni.
Không che giấu.
Không nương tay.
“Email gửi đi từ tài khoản nào?” — một người hỏi.
“Kim Trân Ni.” — câu trả lời vang lên.
Không khí đông cứng.
Trân Ni nghe thấy tiếng tim mình.
Họ không cần bằng chứng.
Họ chỉ cần một cái tên.
“Nhân viên mới.” — ai đó cười nhạt. — “Lại là nhân viên mới.”
Câu nói không lớn, nhưng đủ để cắm thẳng vào lòng tự trọng của Trân Ni.
Cô siết chặt tay.
Cô muốn nói: Tôi không làm.
Cô muốn nói: Có người khác dùng tài khoản của tôi.
Cô muốn nói rất nhiều.
Nhưng cổ họng cô khô rát.
Bởi vì cô hiểu: lời nói của cô không có trọng lượng.
Kim Trí Tú vẫn im lặng.
Im lặng quá lâu.
Điều đó khiến Trân Ni sợ hơn cả việc bị trách mắng.
Chị ấy… sẽ giữ khoảng cách.
Chị ấy đã nói vậy rồi.
“Kim tổng.” — Giám đốc tài chính lên tiếng. — “Chuyện này cần xử lý rõ ràng. Trách nhiệm thuộc về cá nhân gửi file. Ít nhất, chúng ta cần tạm đình chỉ quyền truy cập của nhân viên đó.”
Tạm đình chỉ.
Hai chữ đó như một bản án.
Nếu bị đình chỉ, cô sẽ mất cơ hội duy nhất đang nắm. Cô sẽ trở lại tầng 18, mang theo một cái mác: người gây sự cố. Hoặc tệ hơn — mất việc.
Trân Ni ngẩng lên.
Ánh mắt cô vô thức tìm Kim Trí Tú.
Nhưng Kim Trí Tú… vẫn chưa nhìn cô.
Trong khoảnh khắc đó, Trân Ni hiểu ra một điều đau đớn:
Mình đã yêu cầu khoảng cách.
Và bây giờ, mình đang đứng một mình.
“Khoan đã.”
Giọng Kim Trí Tú vang lên.
Không cao.
Không nặng.
Nhưng đủ để cả căn phòng im bặt.
Cô đặt bút xuống bàn, ánh mắt quét qua từng người.
“Trước khi nói đến trách nhiệm, tôi muốn biết một chuyện.” — Kim Trí Tú nói chậm. — “Ai xác nhận rằng file đó được gửi từ máy của Kim Trân Ni?”
Một nhịp im lặng.
“Log hệ thống ghi nhận tài khoản của cô ấy.” — IT đáp.
“Log tài khoản.” — Kim Trí Tú lặp lại. — “Không phải log thiết bị.”
Cô ngẩng lên nhìn IT.
“Có ai kiểm tra IP chưa?”
IT khựng lại.
“Chưa… nhưng—”
“Kiểm tra ngay.” — Kim Trí Tú cắt ngang.
Giọng cô không lớn, nhưng không cho phép phản biện.
IT cúi đầu, vội gõ máy.
Cả phòng im phăng phắc.
Trân Ni đứng đó, tim đập loạn, đầu óc trống rỗng.
Chị ấy… đang làm gì vậy?
Đây là bảo vệ mình… hay chỉ là làm đúng quy trình?
Cô không dám hy vọng.
Cô sợ hy vọng.
“Kim tổng.” — IT ngẩng lên, giọng lạc đi một chút. — “IP gửi file… không trùng với máy của Kim Trân Ni. File được gửi từ… phòng họp nhỏ tầng 20.”
Một làn sóng xôn xao nổi lên.
Tầng 20.
Phòng họp nhỏ.
Nơi chỉ có rất ít người được phép vào.
Kim Trí Tú dựa lưng vào ghế.
“Tiếp.” — cô nói.
“Thời gian gửi là 22 giờ 41 phút.” — IT nói tiếp. — “Lúc đó… Kim Trân Ni đã logout khỏi hệ thống từ 21 giờ 55.”
Không khí chuyển hướng.
Ánh mắt trong phòng đổi chiều rất nhanh.
Không còn nhìn Trân Ni.
Mà nhìn nhau.
Vậy là… có người dùng tài khoản của cô ấy.
Trân Ni thấy chân mình mềm đi.
Không phải vì nhẹ nhõm.
Mà vì… tức giận.
Mình bị lợi dụng.
Bị dùng làm vật thế thân.
“Vậy người nào ở lại phòng họp nhỏ sau 21 giờ 55?” — Kim Trí Tú hỏi.
Không ai trả lời ngay.
Bởi vì câu hỏi đó… rất nguy hiểm.
Nó không còn là lỗi của một nhân viên mới.
Mà là vấn đề của người có quyền truy cập tầng 20.
Kim Seo Rin ngồi ở góc phòng, nụ cười trên môi biến mất.
Ánh mắt cô ta tối lại.
“Kim tổng.” — Seo Rin lên tiếng. — “Cho dù file được gửi từ đâu, thì tài khoản vẫn là của Kim Trân Ni. Việc bảo mật tài khoản là trách nhiệm cá nhân.”
Cô ta nói rất khéo.
Đẩy mũi dao trở lại tay Trân Ni.
Trân Ni siết chặt tay, móng tay bấm vào da.
Là cô ta.
Chỉ có thể là cô ta.
Kim Trí Tú quay sang nhìn Seo Rin.
Ánh mắt đó… lạnh đến mức khiến người ta rùng mình.
“Cô đang nói rằng,” — Kim Trí Tú nói chậm, từng chữ rõ ràng — “nhân viên của tôi phải chịu trách nhiệm cho hành vi xâm nhập trái phép hệ thống nội bộ?”
Seo Rin hơi cứng người.
“Tôi chỉ nói—”
“Không.” — Kim Trí Tú cắt ngang. — “Cô đang đổ lỗi.”
Cả phòng nín thở.
Đây là lần đầu tiên Kim Trí Tú công khai đối đầu với người trong hội đồng trước mặt nhiều người như vậy.
Trân Ni ngẩng lên nhìn cô.
Trong khoảnh khắc đó, mọi cảm xúc dồn nén suốt mấy ngày qua như vỡ tung.
Chị ấy… đang đứng ra.
Không phải vì quy trình.
Mà vì mình.
Kim Trí Tú đứng dậy.
“Trách nhiệm của Kim Trân Ni là làm việc.” — cô nói. — “Trách nhiệm bảo mật hệ thống là của IT. Trách nhiệm quản lý truy cập phòng họp tầng 20… là của tôi.”
Cô dừng lại.
Và rồi nói tiếp, chậm nhưng dứt khoát:
“Nếu có người lợi dụng vị trí để thao túng dữ liệu, tôi sẽ xử lý đến cùng.”
Ánh mắt cô lướt qua Seo Rin.
Không cần nói tên.
Nhưng ai cũng hiểu.
Cuộc họp kết thúc trong không khí nặng nề.
Không ai dám nói thêm.
Trân Ni được gọi ở lại.
Khi cửa phòng họp khép lại, chỉ còn hai người.
Kim Trí Tú quay lưng về phía cô, đứng nhìn ra cửa kính.
Trân Ni đứng yên, tim vẫn đập dồn.
“Em…” — Cô cất tiếng, nhưng không biết nói gì.
Cảm ơn?
Xin lỗi?
Hay… xin được rời đi?
“Cô không làm gì sai.” — Kim Trí Tú nói, giọng trầm.
Trân Ni nghẹn lại.
“Nhưng em đã bị kéo vào.” — Kim Trí Tú nói tiếp. — “Vì tôi.”
Một câu nói thẳng.
Không né tránh.
Trân Ni nhìn cô.
“Em biết.” — Trân Ni nói, giọng khẽ nhưng chắc. — “Nhưng… nếu chị không đứng ra, em cũng sẽ không trách.”
Kim Trí Tú quay lại.
Ánh mắt họ chạm nhau.
Trong ánh mắt đó có một thứ gì đó vượt khỏi công việc, vượt khỏi vị trí.
“Cô nên trách.” — Kim Trí Tú nói. — “Vì tôi đã không giữ được khoảng cách đủ xa.”
Câu nói đó khiến Trân Ni đau nhói.
Khoảng cách… lại là khoảng cách.
Nhưng lần này, cô không lùi.
“Nhưng chị đã chọn đứng lại.” — Trân Ni nói. — “Chị đã chọn… làm lối thoát cho em.”
Kim Trí Tú sững người.
Cô không ngờ Trân Ni sẽ nói như vậy.
Trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra một sự thật mà mình đã cố chối bỏ:
Mình không chỉ cứu cô ấy.
Mình đã chọn cô ấy.
Và lựa chọn đó… không còn đường lui.
Ở một nơi khác, Kim Seo Rin đứng trong hành lang vắng, tay siết chặt điện thoại.
Ánh mắt cô ta tối lại.
Kim Trân Ni…
Mày nghĩ mày thắng sao?
Cuộc chơi… mới chỉ bắt đầu.
CHƯƠNG 10