Mất điện không báo trước.
Không còi hú.
Không cảnh báo.
Chỉ là — một cái chớp tắt, rồi toàn bộ tầng 20 chìm vào bóng tối.
Kim Trân Ni đang đứng trước thang máy, tay cầm tập hồ sơ mỏng vừa được Kim Trí Tú yêu cầu mang xuống phòng lưu trữ. Cánh cửa thang máy khép lại sau lưng hai người, tiếng “ting” quen thuộc còn chưa kịp vang lên thì mọi thứ tắt phụt.
Ánh đèn trần vụt tắt.
Màn hình bảng điều khiển đen ngòm.
Thang máy rung nhẹ một cái — rồi dừng hẳn.
Tim Trân Ni thót lên.
“Chị—”
Cô chưa kịp gọi trọn tên thì bóng tối đã nuốt chửng âm thanh.
Không phải bóng tối hoàn toàn, mà là thứ tối mờ mờ, chỉ còn ánh sáng khẩn cấp đỏ nhạt từ góc trần — đủ để nhìn thấy đường nét, nhưng không đủ để nhìn rõ biểu cảm.
Không gian hẹp.
Không khí kín.
Hai người đứng quá gần.
Quá gần so với tất cả những “khoảng cách” họ vừa cố giữ suốt mấy ngày qua.
“Đừng hoảng.” — Giọng Kim Trí Tú vang lên trước.
Trầm.
Thấp.
Gần hơn Trân Ni tưởng.
Cô nuốt nước bọt, lưng tựa vào vách thang máy lạnh.
“Dạ… em không hoảng.” — Cô nói, nhưng chính cô cũng nghe ra giọng mình run.
Kim Trí Tú đưa tay lên bảng điều khiển, thử nhấn nút khẩn cấp. Không có phản hồi. Chỉ có tiếng “tạch” khô khốc.
“Có vẻ mất điện toàn tòa nhà.” — Kim Trí Tú nói. — “Hệ thống dự phòng chưa khởi động.”
“Vậy… chúng ta bị kẹt ạ?”
“Ừ.”
Một chữ.
Nhẹ.
Nhưng trong không gian kín thế này, nó như rơi xuống mặt nước tĩnh — tạo sóng.
Trân Ni hít sâu, ép lưng sát hơn vào vách.
Bình tĩnh.
Chỉ là thang máy.
Chỉ là vài phút.
Nhưng cơ thể cô lại phản bội lý trí.
Cô cảm nhận được nhiệt độ của Kim Trí Tú rất rõ.
Không phải hơi ấm mơ hồ.
Mà là sự hiện diện thật sự — hơi thở, mùi hương quen thuộc nhè nhẹ, tiếng vải áo cọ vào nhau mỗi khi thang máy khẽ rung.
Quá gần.
Gần đến mức cô không thể giả vờ Kim Trí Tú chỉ là “tổng tài”.
Trong bóng tối, mọi vai vế đều bị tước bỏ.
Chỉ còn hai người lớn đứng cạnh nhau, cùng bị nhốt trong một khoảng không không cho phép trốn tránh.
“Cô sợ bóng tối?” — Kim Trí Tú hỏi.
Câu hỏi rất đời.
Rất… không giống Kim Trí Tú.
Trân Ni cắn môi.
“Không hẳn.” — Cô đáp. — “Em chỉ… không quen bị kẹt.”
Kim Trí Tú im lặng.
Cô nghe thấy tiếng hít thở rất khẽ từ phía đối diện.
Rồi một tiếng bước chân nhỏ — Kim Trí Tú dịch lại gần hơn một chút.
Chỉ một chút thôi.
Nhưng trong không gian này, một chút cũng đủ gây nguy hiểm.
“Dựa vào tôi.” — Kim Trí Tú nói.
Không ra lệnh.
Không ép buộc.
Chỉ là một câu nói trầm, rất thấp, như thể sợ làm vỡ bóng tối.
Trân Ni đứng cứng.
Dựa… vào chị ấy?
Một phần trong cô muốn từ chối.
Một phần khác — rất yếu, nhưng rất thật — lại muốn buông bỏ.
Thang máy khẽ rung thêm một lần nữa.
Bản năng thắng lý trí.
Trân Ni bước nửa bước về phía Kim Trí Tú.
Khoảng cách biến mất.
Cánh tay Kim Trí Tú chạm vào vai cô — rất nhẹ — nhưng đủ để Trân Ni rùng mình.
Không phải vì sợ.
Mà vì ý thức được sự tiếp xúc.
Kim Trí Tú cũng cảm nhận được.
Cơ thể cô cứng lại trong một nhịp rất ngắn.
Mình không nên.
Không nên chạm.
Không nên kéo cô ấy gần hơn.
Nhưng cô không rút tay lại.
Thay vào đó, cô hạ giọng:
“Cô run.”
“Em… lạnh.” — Trân Ni nói dối.
Nhưng Kim Trí Tú biết.
Cô biết cảm giác này.
Cảm giác đứng quá gần một người không nên đứng gần.
Kim Trí Tú chần chừ đúng một nhịp.
Rồi — rất chậm — cô đặt tay lên lưng Trân Ni.
Không ôm.
Không siết.
Chỉ là một bàn tay đặt ở đó, như để giữ thăng bằng.
Nhưng chính cái không siết đó mới khiến Trân Ni nghẹt thở.
Chị ấy đang kiềm chế.
Và mình… cũng vậy.
Trong bóng tối, giác quan bị khuếch đại.
Trân Ni nghe thấy nhịp tim của chính mình.
Nghe thấy hơi thở Kim Trí Tú rất gần tai.
Cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc — không phải nước hoa nồng, mà là mùi rất riêng, rất “Kim Trí Tú”.
Một mùi hương khiến người ta muốn dựa vào… và quên mất lý do vì sao mình không nên.
“Kim tổng…” — Trân Ni gọi khẽ.
Giọng cô vỡ nhẹ ở cuối câu.
Kim Trí Tú nhắm mắt.
Cái cách Trân Ni gọi cô trong bóng tối — không danh xưng đầy đủ, không giữ khoảng cách — làm một thứ gì đó trong cô đứt ra.
“Đừng gọi tôi như vậy.” — Kim Trí Tú nói, giọng khàn hơn bình thường.
Trân Ni sững lại.
“Vậy… em nên gọi thế nào?”
Một câu hỏi rất nhỏ.
Nhưng nó treo lơ lửng trong bóng tối như mồi lửa.
Kim Trí Tú mở mắt.
Trong ánh sáng đỏ nhạt, cô nhìn thấy gương mặt Trân Ni rất gần — đôi mắt mở to, hàng mi run nhẹ, môi hơi hé vì căng thẳng.
Gần đến mức…
Chỉ cần cúi đầu một chút thôi.
Dừng lại.
Phải dừng lại.
Nhưng cơ thể không nghe lời lý trí.
Bàn tay trên lưng Trân Ni siết lại rất khẽ — không phải để giữ, mà như đang tự hỏi: nếu mình buông ra, liệu mình có hối hận không?
“Gọi tôi… Trí Tú.” — cô nói.
Hai chữ.
Nhẹ.
Nhưng đủ để phá vỡ phòng tuyến cuối cùng.
“Trí Tú…” — Trân Ni thì thầm.
Cái cách cô phát âm tên đó — mềm, chậm, gần như chạm vào da thịt — khiến Kim Trí Tú rùng mình.
Một bước tiến.
Không ai biết ai là người bước trước.
Chỉ biết khoảng cách cuối cùng biến mất.
Hơi thở họ hòa vào nhau.
Trân Ni cảm nhận được hơi ấm rất rõ, rất thật.
“Em—”
Cô chưa kịp nói hết thì Kim Trí Tú đã cúi xuống.
Nụ hôn đầu tiên không dữ dội.
Không vội vàng.
Nó chạm rất nhẹ — như thử — môi chạm môi trong bóng tối, ngập ngừng, dè dặt, nhưng không thể rút lại.
Trong khoảnh khắc đó, Trân Ni quên mất mọi thứ.
Quên tin đồn.
Quên khoảng cách.
Quên đúng — sai.
Cô chỉ biết mình đang hôn lại.
Rất khẽ.
Rất chậm.
Nhưng đủ để Kim Trí Tú khẽ thở gấp.
Bàn tay trên lưng Trân Ni trượt xuống thấp hơn một chút — vẫn giữ chừng mực, nhưng đủ để truyền đi một thông điệp nguy hiểm:
Mình đang mất kiểm soát.
Kim Trí Tú tách ra trước.
Rất nhanh.
Rất dứt khoát.
Cô lùi lại nửa bước, hơi thở gấp, trán tựa vào vách thang máy.
“Không được.” — cô nói, như đang nói với chính mình. — “Chúng ta không nên…”
Trân Ni đứng yên.
Môi cô vẫn còn ấm.
Đầu óc quay cuồng.
Vừa rồi… là thật.
Không phải tưởng tượng.
“Em xin lỗi…” — Trân Ni nói rất khẽ. — “Em không nên—”
“Không.” — Kim Trí Tú cắt ngang. — “Không phải lỗi của cô.”
Cô hít sâu, cố lấy lại nhịp thở.
“Là tôi.”
Một nhịp im lặng nặng nề.
Ngay lúc đó —Đèn bật sáng.
Hệ thống khẩn cấp khởi động.
Thang máy rung nhẹ, rồi tiếp tục di chuyển.
Ánh sáng trắng đột ngột làm mọi thứ hiện rõ — khoảng cách, tư thế, biểu cảm.
Hai người đứng cách nhau đúng một bước.
Không ai chạm ai.
Như thể… chưa từng có gì xảy ra.
Nhưng ánh mắt thì không nói dối.
Trân Ni cúi đầu, tim vẫn đập loạn.
Kim Trí Tú nhìn thẳng phía trước, gương mặt đã trở lại lạnh lùng, hoàn hảo.
Cửa thang máy mở.
Hành lang tầng 18 sáng đèn, có tiếng người.
Thế giới quay lại.
Vai vế quay lại.
Khoảng cách quay lại.
“Ra ngoài trước.” — Kim Trí Tú nói.
Trân Ni gật đầu, bước ra.
Nhưng trước khi đi, cô dừng lại một giây.
Không quay đầu.
Chỉ nói rất khẽ:
“Em… sẽ không quên.”
Kim Trí Tú đứng trong thang máy, nghe câu đó.
Cô nhắm mắt.
Tôi cũng vậy.
Cửa đóng lại.
Nụ hôn trong bóng tối…
không để lại dấu vết trên môi.
Nhưng để lại một vết cháy rất sâu trong lòng cả hai.