CHƯƠNG 8: TIN ĐỒN VĂN PHÒNG LAN RA
Tin đồn không bao giờ bắt đầu bằng ác ý.
Nó bắt đầu bằng một ánh nhìn, một khoảnh khắc bị thấy, và một câu hỏi không có người trả lời.
Sáng hôm sau, Kim Trân Ni bước vào tòa nhà K&K với cảm giác rất lạ.
Không phải vì mệt.
Cũng không phải vì lo.
Mà là vì không khí.
Cô cảm nhận được nó ngay khi bước qua cổng an ninh — thứ không khí nặng hơn thường ngày, giống như mặt nước phẳng lặng nhưng phía dưới có dòng chảy ngầm. Một vài ánh mắt dừng lại trên người cô lâu hơn một nhịp. Một vài cuộc trò chuyện dừng đột ngột khi cô đi ngang qua.
Không ai nói gì.
Nhưng chính điều đó… mới đáng sợ.
Có gì đó đã xảy ra.
Trân Ni siết nhẹ quai túi xách, bước nhanh hơn.
Tầng 18 sáng nay ồn hơn thường lệ.
Không phải kiểu ồn ào náo nhiệt, mà là kiểu thì thầm lén lút — như thể mọi người đang cùng nói về một chuyện, nhưng không ai dám nói to.
“Ê… nghe chưa?”
“Cái gì?”
“Hôm qua có người thấy Kim tổng ăn tối với nhân viên mới đó.”
“Thật không?”
“Thang máy riêng mà. Tầng 21.”
Những mảnh câu vụn vặt rơi vào tai Trân Ni trước khi cô kịp tránh.
Cô dừng bước.
Tim cô chùng xuống.
Không thể nào…
Không ai biết được chứ?
Nhưng rồi cô thấy Hạ Linh đứng ở bàn làm việc, mặt tái hẳn đi khi nhìn thấy cô.
“Ni…” — Hạ Linh kéo cô sang một góc, giọng thấp đến mức gần như run. — “Em… hôm qua có lên tầng 21 không?”
Chỉ một câu hỏi.
Nhưng Trân Ni biết: mọi thứ đã muộn rồi.
Cô gật đầu rất nhẹ.
Hạ Linh nhắm mắt lại.
“Xong rồi…”
“Chị… nói rõ cho em được không?” — Trân Ni hỏi, giọng cô vẫn bình tĩnh, nhưng trong ngực có gì đó đang rạn ra.
Hạ Linh nhìn cô, ánh mắt vừa lo lắng vừa thương hại:
“Hôm qua có người ở bộ phận pháp lý về muộn. Họ thấy Kim tổng và em… ở thang máy riêng. Rồi sau đó có người thấy hai người ở tầng 21 hơn một tiếng.”
Một tiếng.
Con số đó như bị phóng đại trong đầu Trân Ni.
Một tiếng đó… chỉ là ăn tối.
Chỉ là một bữa ăn không ai muốn gọi tên.
Nhưng văn phòng không cần sự thật.
Văn phòng chỉ cần câu chuyện nghe hợp lý.
“Bây giờ mọi người đang nói gì?” — Trân Ni hỏi.
Hạ Linh ngập ngừng.
“Có người nói em được ưu ái.”
“Có người nói em ‘leo cao’.”
“Có người nói… em có quan hệ riêng với Kim tổng.”
Câu cuối cùng được nói rất nhỏ.
Nhưng nó nặng như đá.
Trân Ni cảm thấy cổ họng mình khô rát.
Không phải vì xấu hổ.
Mà vì bị tước mất quyền được trong sạch.
Mình đã làm gì sai?
Mình chỉ ăn tối.
Mình chỉ làm việc.
Nhưng ở đây, lý do không quan trọng bằng hình ảnh.
Trân Ni lên tầng 20 với một cảm giác như đang bước vào nơi phán xét.
Cô đi ngang qua các bàn làm việc. Những ánh mắt lướt qua nhanh hơn, sắc hơn. Có người không thèm che giấu sự đánh giá. Có người quay đi, như sợ bị liên lụy.
Cô ngồi xuống bàn mình.
Mở máy.
Nhưng chữ trên màn hình nhảy múa, không vào được mắt.
Mình đang bị kéo ra khỏi vị trí an toàn.
Không phải vì năng lực.
Mà vì một câu chuyện mình không được phép kể.
Cô hít sâu, ép mình quay lại với công việc.
Nhưng đúng lúc đó—
“Kim Trân Ni.”
Giọng nói vang lên từ phía sau.
Không cao.
Không nặng.
Nhưng đủ để cả tầng nghe thấy.
Trân Ni quay lại.
Kim Seo Rin đứng đó.
Hôm nay cô ta mặc váy đen, tóc xõa, môi đỏ. Nụ cười không chạm đến mắt.
“Kim tổng muốn gặp cô.” — Seo Rin nói. — “Ngay bây giờ.”
Không phải mệnh lệnh chính thức.
Nhưng lại mang dáng vẻ của một lời triệu tập.
Yoon nhìn sang, ánh mắt hơi căng, nhưng không nói gì.
Trân Ni đứng dậy.
Cô cảm thấy rõ ràng: mình đang bị đưa vào tâm bão.
Phòng tổng tài yên tĩnh hơn thường lệ.
Kim Trí Tú đứng bên cửa kính, lưng quay lại. Ánh sáng buổi sáng chiếu lên vai cô, làm nổi bật sự cô độc quen thuộc của một người đứng quá cao.
Cô không quay lại ngay.
“Cô biết vì sao tôi gọi cô không?” — Trí Tú hỏi.
Giọng cô không lạnh.
Điều đó mới khiến Trân Ni sợ.
“Dạ… em đoán được.” — Trân Ni nói khẽ.
Kim Trí Tú quay lại.
Ánh mắt họ chạm nhau.
Trong ánh mắt đó không có giận dữ. Không có trách móc. Chỉ có… mệt mỏi.
“Mọi người đang nói gì?” — Trí Tú hỏi.
Câu hỏi đơn giản.
Nhưng Trân Ni cảm thấy như bị ép đứng trước gương.
“Dạ…” — Cô ngập ngừng. — “Họ nói em được ưu ái. Nói… em có quan hệ riêng với chị.”
Nói ra câu đó khiến lồng ngực cô thắt lại.
Kim Trí Tú siết chặt hàm.
Một nhịp.
Hai nhịp.
Rồi cô bật cười.
Không phải cười vui.
Là kiểu cười lạnh của người đã quá quen với việc bị phán xét.
“Cô thấy sao?” — Trí Tú hỏi.
Trân Ni nhìn thẳng vào cô.
“Em thấy… không công bằng.” — Cô nói, giọng run rất nhẹ. — “Không công bằng với em. Và cũng không công bằng với chị.”
Một câu nói tưởng như vô hại.
Nhưng nó chạm đúng vào điểm sâu nhất.
Kim Trí Tú nhìn cô, ánh mắt sắc lên:
“Cô nghĩ tôi quan tâm đến công bằng?”
Câu hỏi như dao.
Trân Ni cứng người.
Nhưng rồi cô lắc đầu.
“Không.” — Cô nói. — “Nhưng em quan tâm.”
Im lặng rơi xuống.
Trong khoảnh khắc đó, Kim Trí Tú nhìn thấy rất rõ:
cô gái trước mặt mình không yếu.
Cô ấy chỉ… đang cố giữ lấy thứ duy nhất mình có: danh dự.
Nguy hiểm rồi. — Kim Trí Tú nghĩ.
Mình đã kéo cô ấy vào.
“Cô muốn tôi làm gì?” — Trí Tú hỏi.
Trân Ni ngẩng lên.
Cô không trả lời ngay.
Trong đầu cô chạy qua hàng trăm khả năng:
– Nếu Kim Trí Tú dập tin đồn → mọi người sẽ càng chắc chắn có gì đó.
– Nếu Kim Trí Tú giữ im lặng → tin đồn sẽ lan rộng hơn.
– Nếu Kim Trí Tú đẩy cô ra xa → cô mất chỗ đứng.
Không có lựa chọn nào an toàn.
Cuối cùng, Trân Ni nói — rất chậm:
“Em muốn chị… giữ khoảng cách.”
Câu nói đó khiến Kim Trí Tú sững lại.
“Giữ khoảng cách?” — Cô nhắc lại.
“Dạ.” — Trân Ni gật đầu. — “Ít nhất là… trước mặt mọi người.”
Kim Trí Tú nhìn cô rất lâu.
Trong lòng cô có một thứ gì đó rất khó chịu đang trào lên.
Không phải vì bị từ chối.
Mà vì… lần đầu tiên có người chủ động lùi lại khỏi cô.
Cô ấy đang bảo vệ chính mình.
Và… vô tình, đang bảo vệ cả mình.
“Cô không sợ mất cơ hội?” — Trí Tú hỏi.
“Em sợ.” — Trân Ni nói thật. — “Nhưng em còn sợ hơn… việc bị nhìn bằng ánh mắt đó.”
Ánh mắt đó.
Ánh mắt coi thường.
Ánh mắt nghi ngờ.
Ánh mắt biến mọi nỗ lực thành động cơ bẩn.
Kim Trí Tú quay đi.
Cô nhìn ra thành phố.
Trong kính, hình ảnh của cô và Trân Ni phản chiếu — hai người đứng gần, nhưng lại đang tự ép mình xa ra.
Mình đã quen với việc bị đồn đoán.
Nhưng cô ấy thì chưa.
“Được.” — Kim Trí Tú nói.
Một chữ.
Nhưng nó nặng.
“Từ hôm nay.” — Cô nói tiếp. — “Tôi sẽ không gọi cô riêng trừ khi có người thứ ba. Không ăn cùng. Không trao đổi ngoài công việc. Tôi sẽ để mọi thứ… đúng chuẩn.”
Mỗi câu nói như một lớp băng phủ lên thứ gì đó vừa manh nha.
Trân Ni nghe mà tim đau nhói.
Mình là người đề nghị… nhưng tại sao lại đau?
“Còn tin đồn?” — Trân Ni hỏi.
“Tôi sẽ không dập.” — Trí Tú đáp. — “Cũng không xác nhận.”
Cô quay lại, ánh mắt lạnh:
“Tin đồn chỉ chết khi không có thức ăn.”
Trân Ni gật đầu.
Cô hiểu.
Nhưng cô cũng hiểu một điều khác:
Từ hôm nay, chị ấy sẽ lạnh hơn với mình.
Và mình… phải chịu được.
Buổi chiều, sự thay đổi hiện rõ.
Kim Trí Tú không nhìn cô trong cuộc họp.
Không liếc mắt ra hiệu.
Không trao đổi ngắn ngoài hành lang.
Mọi thứ trở nên… đúng quy trình.
Quá đúng.
Và chính sự đúng đắn đó lại khiến Trân Ni thấy hụt hẫng.
Hóa ra mình đã quen với việc chị ấy nhìn mình.
Chỉ một chút thôi…
Ở tầng 18, tin đồn tiếp tục lan.
“Thấy chưa, Kim tổng né rồi.”
“Chắc là chỉ chơi bời chút.”
“Nhân viên mới tưởng mình là ai…”
Mỗi câu nói như một giọt nước mặn.
Trân Ni nghe thấy.
Cô không khóc.
Nhưng khi vào nhà vệ sinh, khóa cửa lại, nhìn mình trong gương — mắt cô đỏ lên.
Mình không làm gì sai.
Nhưng mình đang bị trừng phạt.
Tối đó, Kim Trí Tú về rất muộn.
Cô đứng một mình trong căn hộ rộng, đèn chưa bật. Bóng tối ôm lấy cô như thứ quen thuộc.
Cô nhớ lại ánh mắt Trân Ni khi nói “em muốn chị giữ khoảng cách”.
Không trách.
Không giận.
Chỉ là… buộc phải tự vệ.
Kim Trí Tú rót một ly nước, nhưng không uống.
Mình đã làm đúng.
Đúng cho cô ấy.
Đúng cho vị trí của mình.
Nhưng trong ngực, có gì đó trống rỗng.
Một khoảng trống rất nhỏ.
Nhỏ đến mức… chỉ khi mất đi, người ta mới nhận ra nó đã từng ở đó.
Ở một nơi khác, Kim Trân Ni nằm trên giường trọ, nhìn trần nhà.
Cô nhớ lại bữa tối hôm qua.
Nhớ ánh mắt Kim Trí Tú khi nói “tiền không xấu”.
Nhớ khoảnh khắc rất ngắn… cô đã cảm thấy được nhìn như một con người, không phải một công cụ.
Cô nhắm mắt lại.
Mình không được nghĩ nữa.
Mình phải đứng vững.
Nhưng sâu trong lòng, cả hai đều biết:
Tin đồn đã gieo một hạt giống.
Không phải của tình yêu.
Mà là của sự cấm kỵ.
Và một khi hạt giống đó nảy mầm…
mọi khoảng cách lý trí đều trở nên mong manh.
CHƯƠNG 9