Sáng hôm sau, Kim Trân Ni thức dậy trước chuông báo thức mười phút.
Cô nằm im trên giường, mắt nhìn trần nhà xám xịt, tim đập chậm nhưng nặng. Cảm giác giống như trước ngày thi quan trọng: không hẳn là sợ hãi, mà là một thứ căng thẳng âm ỉ, kéo dài, không biết sẽ kết thúc ở đâu.
Hôm nay, cô sẽ lên tầng 20.
Không phải “vô tình” nữa.
Không phải “đưa tài liệu rồi đi” nữa.
Mà là… ở lại.
Trân Ni ngồi bật dậy, tắm rửa nhanh, chải tóc gọn. Khi mặc áo sơ mi trắng và chân váy đen, cô bất giác dừng lại nhìn mình trong gương — một cô gái trông bình thường, không có gì đặc biệt, mắt hơi thâm vì mất ngủ, môi khô vì căng thẳng.
Mình trông như người sẽ bị nuốt sống bởi một tổng tài không?
Câu hỏi đó nghe buồn cười. Nhưng nụ cười chưa kịp nở đã tắt ngay.
Cô không còn quyền buồn cười.
Tầng 20 đón cô bằng một thứ im lặng rất khác.
Không có tiếng cười, không có tiếng gọi nhau í ới, không có mùi đồ ăn từ pantry. Ở đây, không khí giống một căn phòng sạch sẽ vừa được lau bằng cồn: mát, khô, gọn, và khiến người ta tự động nhỏ tiếng lại.
Trợ lý riêng của Kim Trí Tú — chị Yoon — dẫn Trân Ni đến một bàn làm việc nhỏ đặt cạnh khu vực trợ lý. Bàn không sát cửa phòng tổng tài, nhưng đủ gần để thấy rõ cánh cửa gỗ tối màu lúc nào cũng đóng kín như một bí mật.
“Đây là chỗ của em.” — Yoon nói, giọng lịch sự nhưng không thân mật. “Kim tổng không thích người ồn. Không thích nói thừa. Và… không thích ai làm sai lặp lại.”
Trân Ni gật đầu như máy.
“Dạ, em hiểu.”
Yoon đặt lên bàn cô một tập giấy in, một thẻ ra vào tạm thời và một chiếc USB.
“Đây là tài liệu hôm nay. Em sẽ nhập lịch họp vào hệ thống, kiểm tra giờ trống giữa các cuộc họp, và chuẩn bị bản tóm tắt 1 trang cho Kim tổng trước 9 giờ 15.”
Trân Ni nhìn đồng hồ: 8 giờ 47.
Cô chớp mắt.
“Chị… 9 giờ 15 là còn chưa đầy nửa tiếng…”
“Đúng.” — Yoon nhìn cô như thể đang kiểm tra phản ứng. “Kim tổng bắt đầu ngày làm việc lúc 6 giờ. Ở đây, ‘nửa tiếng’ là… rất dài.”
Câu nói như một cái tát nhẹ.
Trân Ni hít sâu, kéo ghế ngồi xuống, mở máy.
Bình tĩnh. Làm thôi. Đừng nghĩ. Đừng hoảng.
Nhưng lòng bàn tay cô vẫn hơi run khi cắm USB vào.
Tài liệu là lịch trình dày đặc: cuộc họp nội bộ, call với đối tác, duyệt dự án mới, gặp pháp lý, xem báo cáo quý… và ở cuối còn có một dòng khiến Trân Ni khựng lại:
10:30 — Review nhân sự phòng Hành chính – Nhân sự (An Nghi).
Review… An Nghi? Là đánh giá chị ấy… vì chuyện hôm qua?
Tim Trân Ni thắt lại.
Trong một giây rất nhỏ, cô thấy mình giống như một hòn đá rơi xuống mặt hồ: không muốn tạo sóng, nhưng đã tạo sóng rồi. Và người bị ảnh hưởng đầu tiên lại là người đã dạy cô “chuẩn bị tinh thần”.
Trân Ni cắn môi, ép mình quay về công việc.
Cô nhập lịch, kiểm tra khoảng trống, sắp xếp thứ tự ưu tiên theo thời gian. Nhưng đến phần “bản tóm tắt 1 trang”, cô mới hiểu: đây không phải kiểu tóm tắt “ghi vài bullet” như ở tầng 18.
Tài liệu họp có bốn mươi trang, gồm số liệu, đề xuất, rủi ro, và cả câu chữ pháp lý.
Một trang… làm sao gói hết được?
Trân Ni thấy đầu óc nóng lên. Tốc độ gõ tăng dần. Cô bỏ qua cảm giác sợ hãi, chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất:
Mình phải làm được.
Cô lọc thông tin: mục tiêu cuộc họp, quyết định cần chốt, rủi ro chính, đề xuất của từng phòng ban, điểm cần Kim tổng hỏi sâu. Cô viết ngắn nhất có thể, rõ nhất có thể.
Đến khi nhấn “Print”, đồng hồ nhảy 9:12.
Trân Ni ôm tờ giấy còn nóng mùi mực in, đứng dậy.
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng tổng tài mở ra.
Tim cô gần như rơi xuống.
Kim Trí Tú bước ra, như một đường cắt sắc trên nền hành lang yên tĩnh. Hôm nay cô mặc vest xám than thay vì đen, sơ mi trắng, tóc buộc thấp, gương mặt không trang điểm đậm nhưng vẫn sắc nét. Mọi thứ ở cô đều gọn gàng đến mức khiến người khác tự thấy mình lộn xộn.
Ánh mắt Kim Trí Tú lướt qua Trân Ni đang đứng cứng đờ với tờ giấy trên tay.
“Kim tổng.” — Yoon cúi đầu.
Trí Tú gật nhẹ, rồi nhìn thẳng Trân Ni.
“Bản tóm tắt.”
Giọng cô không hỏi. Là yêu cầu.
Trân Ni bước tới, hai tay đưa tờ giấy ra.
“Dạ… em làm xong ạ.”
Kim Trí Tú nhận lấy, mắt đọc nhanh như máy quét. Im lặng kéo dài mấy giây, nhưng đối với Trân Ni, nó dài như cả đời.
Trong những giây đó, đầu Trân Ni đầy những câu hỏi:
Mình có sót gì không? Có dùng từ quá dài không? Có sai số liệu không? Mình có bị đánh giá là ngây ngô không?
Kim Trí Tú đọc xong, gấp đôi tờ giấy lại, ánh mắt nhấc lên nhìn cô.
Trân Ni nín thở.
“Em có chắc số liệu phần ‘rủi ro chi phí’ đúng không?” — Trí Tú hỏi.
Trân Ni giật mình. Tim đập như trống.
“Dạ… em— em lấy từ trang 23 ạ, phần phân tích tài chính…”
Kim Trí Tú không nói gì, chỉ đưa tờ giấy trả lại.
“Đối chiếu lại với file excel gốc. Nếu sai một con số, toàn bộ câu hỏi của tôi trong cuộc họp sẽ lệch.”
Trân Ni cứng người.
“Dạ, em làm ngay.”
Kim Trí Tú quay đi, bước vào phòng họp nhỏ.
Yoon nhìn Trân Ni một giây, nói nhỏ:
“Em vừa thoát một bài test.”
“Test…?” — Trân Ni thì thào.
“Kim tổng hỏi một câu duy nhất. Nếu em trả lời ú ớ hoặc không biết mình lấy số liệu từ đâu, em coi như xong.” — Yoon nói, rồi quay đi. “Nhớ kiểm tra kỹ. Kim tổng ghét sai số.”
Trân Ni ngồi phịch xuống ghế, lưng lạnh toát.
Hóa ra ngay cả câu hỏi cũng là bài test.
Một ngày ở tầng 20… không có phút nào “bình thường”.
Cô mở file excel gốc, rà từng dòng. Mắt cô chạy theo những con số như chạy theo sinh mạng mình. Cuối cùng cô phát hiện ra: bảng trong PDF đã làm tròn số, còn excel gốc chưa làm tròn. Nếu dùng con số trong PDF, vẫn đúng… nhưng khi Kim tổng truy ngược lại, sẽ thấy chênh lệch nhỏ.
Một chênh lệch nhỏ cũng đủ làm mình thành “cẩu thả”.
Trân Ni sửa lại bản tóm tắt, ghi chú rõ: (Số đã làm tròn theo báo cáo PDF; số gốc excel là…). Cô in lại.
Lần này, cô không chờ bị hỏi. Cô chủ động bước tới cửa phòng họp, gõ nhẹ.
“Vào.” — giọng Trí Tú vang ra.
Trân Ni bước vào, tim vẫn run nhưng đầu óc đã tỉnh táo hơn.
“Kim tổng, phần chi phí có một điểm.” — cô nói rõ ràng, đặt tờ giấy mới lên bàn. “Bản PDF dùng số làm tròn, còn file excel gốc có chênh lệch nhỏ. Em đã ghi chú cả hai để chị tiện đối chiếu.”
Kim Trí Tú nhìn tờ giấy, ánh mắt thoáng dừng lại trên dòng ghi chú.
Một giây im lặng.
Trân Ni không dám thở mạnh.
Rồi Kim Trí Tú gật đầu, rất nhẹ.
“Được.”
Chỉ một chữ.
Nhưng với Trân Ni, nó giống như một hơi ấm cực nhỏ rơi vào nơi lạnh nhất trong lòng cô.
Mình… làm đúng rồi.
Cô bước ra ngoài, chân vẫn hơi bủn rủn, nhưng trong lồng ngực bỗng có một sợi dây căng lên: tự tin, dù rất mong manh.
10 giờ 20, Trân Ni được Yoon giao một nhiệm vụ mới:
“Chuẩn bị trà cho Kim tổng, nhưng nhớ: không đường. Và cốc màu trắng. Kim tổng không dùng cốc màu.”
Trân Ni khựng lại.
Cốc màu cũng không được?
Cô gật đầu, đi vào pantry. Ở đây mọi thứ cũng gọn như phần còn lại của tầng 20. Cốc được xếp theo màu, trà theo nhãn, cà phê theo loại.
Trân Ni cẩn thận lấy đúng cốc trắng, pha trà, đặt lên khay.
Khi cô bước ra hành lang, đúng lúc cửa thang máy mở.
Hai người phụ nữ bước ra: một người lớn tuổi, vest xanh đậm, trang sức tinh tế; người còn lại trẻ hơn, áo khoác dài, gương mặt sắc sảo. Cả hai đều toát ra khí chất “không phải người thường”.
Trân Ni vội cúi đầu, né sang một bên.
Người lớn tuổi liếc qua cô, rồi nhìn xuống khay trà.
“Nhân viên mới?” — bà hỏi, giọng nhẹ nhưng có quyền lực.
Trân Ni chưa kịp trả lời thì người trẻ hơn đã cười nhạt:
“Trông ngây thơ nhỉ. Kim tổng bây giờ cũng tuyển kiểu này sao?”
Câu nói không to, nhưng đủ sắc để rạch vào lòng tự trọng của Trân Ni.
Cô cứng người.
Mình không được phản ứng. Mình đang ở tầng 20. Mình chỉ là nhân viên mới.
Nhưng nỗi tủi thân vẫn dâng lên như nước.
Trân Ni cúi đầu, giọng nhỏ:
“Dạ… em là nhân viên hỗ trợ tạm thời.”
Người trẻ kia nhếch môi, mắt lướt qua bảng tên: Kim Trân Ni.
“Họ Kim?” — cô ta nhướng mày. “Thú vị.”
Chỉ hai chữ, nhưng Trân Ni nghe ra mùi nguy hiểm.
Bà lớn tuổi không nói thêm, bước thẳng về phía phòng tổng tài như đã quen thuộc. Người trẻ theo sau, nhưng trước khi đi, cô ta nghiêng đầu nhìn Trân Ni:
“Cẩn thận nhé, nhân viên mới. Ở đây… có những chỗ không dành cho người không biết vị trí của mình.”
Trân Ni đứng yên. Khay trà trên tay bỗng nặng hơn.
Họ là ai…?
Yoon từ xa bước tới, thấy hai người vừa vào phòng, mặt hơi đổi sắc.
Chị nhìn Trân Ni một cái, thấp giọng:
“Đó là Kim phu nhân… mẹ của Kim tổng. Còn người đi cùng là Kim Seo Rin — em họ của Kim tổng, đang giữ vị trí quan trọng trong hội đồng.”
Trân Ni nghe mà tim chìm xuống.
Gia đình… của chị ấy.
Hóa ra, thứ An Nghi nói là thật: đứng gần Kim tổng không chỉ bị nhân viên soi. Mà còn… bị người nhà của cô ấy nhìn như nhìn một biến số.
Trân Ni nuốt nước bọt.
“Em… có làm gì sai không chị?” — cô hỏi.
Yoon nhìn cô, giọng hạ thấp:
“Em không làm gì sai. Nhưng em vừa bị… để ý.”
Chỉ vậy thôi, Trân Ni đã hiểu: đây không còn là chuyện công việc nữa.
Cửa phòng tổng tài đóng lại.
Bên trong, Kim Trí Tú đứng dậy khi thấy mẹ mình bước vào.
“Mẹ.”
Kim phu nhân không ôm không hôn, chỉ nhìn con gái từ đầu đến chân. Ánh mắt của bà giống như một người kiểm tra tài sản: không có cảm xúc dư thừa.
“Con vẫn làm việc quá sức.” — bà nói.
“Con ổn.” — Trí Tú đáp.
Kim Seo Rin ngồi xuống sofa, bắt chéo chân, ánh mắt đầy vẻ quan sát.
“Trí Tú à, nghe nói con mới ‘mượn’ một nhân viên từ tầng 18 lên?” — cô ta nói như đang kể chuyện vui. “Một cô bé họ Kim. Khá… thú vị.”
Kim Trí Tú nhíu mày rất nhẹ.
“Việc của con.”
Seo Rin bật cười:
“Gấp vậy sao? Trước giờ con ghét nhất người mới, ghét nhất người chậm. Vậy mà bây giờ lại dùng một nhân viên ngày thứ ba?”
Kim phu nhân nhìn con gái, giọng bình tĩnh:
“Trí Tú, con cần nhớ. Ở vị trí của con, mọi người sẽ nhìn vào từng quyết định. Dùng ai, bỏ ai… đều bị suy đoán.”
Kim Trí Tú im lặng một giây. Trong lòng cô thoáng nổi lên một sự mệt mỏi quen thuộc.
Lúc nào cũng là “mọi người sẽ nhìn”.
Mình sống vì mình hay sống vì ánh mắt của họ?
Nhưng cô không nói ra. Cô đã học cách nuốt lại cảm xúc từ rất lâu.
“Con cần người làm việc.” — Trí Tú đáp, giọng lạnh vừa đủ. “Cô ấy làm được thì con dùng.”
Seo Rin nghiêng đầu:
“Hay là con thích cô ấy?”
Câu hỏi vừa thả ra, không khí lạnh hẳn.
Kim phu nhân cau mày, nhưng chưa kịp nói gì thì Kim Trí Tú đã ngẩng lên, ánh mắt sắc như dao.
“Đừng nói bậy.”
Seo Rin nhún vai, cười như không có gì:
“Em chỉ hỏi thôi. Vì em thấy lâu rồi con mới để ý đến ai.”
Kim Trí Tú siết nhẹ tay. Trong lòng, cô bực vì câu nói đó… chạm đúng một thứ mà chính cô cũng không muốn thừa nhận: đúng là cô đã để ý.
Nhưng không phải kiểu “thích”.
Ít nhất… cô tự nói vậy.
Mình chỉ thấy cô ấy hữu dụng.
Chỉ vậy thôi.
Kim phu nhân đứng dậy, giọng kết thúc:
“Mẹ không can thiệp công việc của con. Nhưng nhớ: đừng để người ngoài… trở thành điểm yếu.”
Điểm yếu.
Hai chữ ấy như một mũi kim chọc vào nơi sâu nhất trong lòng Kim Trí Tú.
Bà và Seo Rin rời đi.
Căn phòng lại yên tĩnh.
Kim Trí Tú đứng một mình trước cửa kính, nhìn xuống thành phố. Mặt cô bình thản, nhưng trong lòng là một thứ áp lực đè nặng: vừa là công ty, vừa là gia đình, vừa là những con mắt không bao giờ ngủ.
Và trong tất cả, cái tên Kim Trân Ni — một biến số nhỏ — bỗng xuất hiện như một hạt bụi bay vào mắt.
Nhỏ thôi.
Nhưng làm người ta khó chịu.
Và… khó quên.
Bên ngoài, Trân Ni vẫn đứng ở hành lang, cố trấn tĩnh. Cô đặt khay trà vào quầy, tay hơi run.
Yoon nhìn cô, giọng dịu hơn một chút — kiểu dịu mà vẫn chuyên nghiệp:
“Đừng để ý lời họ nói. Làm tốt việc của em.”
Trân Ni gật đầu, nhưng trong lòng vẫn nhói.
Mình chỉ muốn làm việc. Mình chỉ muốn trả nợ. Tại sao mình lại bị kéo vào một nơi mà chỉ cần đứng đúng chỗ cũng thành sai?
Cô quay về bàn, mở máy tính. Nhưng mắt cô không còn nhìn rõ chữ trong vài giây.
Ngay lúc đó, cửa phòng tổng tài mở ra.
Kim Trí Tú bước ra, đi ngang qua bàn cô. Trân Ni vội đứng dậy, cúi đầu.
Kim Trí Tú dừng lại.
“Cô ổn chứ?” — giọng cô thấp, chỉ đủ cho Trân Ni nghe.
Trân Ni giật mình, ngẩng lên.
Trong đôi mắt nâu trầm kia không có sự dịu dàng rõ ràng. Nhưng cũng không còn lạnh như lúc kiểm tra số liệu. Nó giống như… một cái nhìn rất ngắn của người vừa đi qua một trận đối đầu, nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận ra cô đang đứng đây… hơi run.
Trân Ni nuốt nước bọt.
“Dạ… em ổn.”
Kim Trí Tú nhìn cô thêm một giây, rồi nói:
“Lần sau nếu gặp người nhà tôi, không cần trả lời họ quá nhiều.”
Một câu dặn nhẹ, nhưng với Trân Ni, nó giống như một tấm khiên mỏng đặt lên trước ngực.
Chị ấy… biết họ nói gì với mình?
Chị ấy… để ý?
Trân Ni muốn hỏi. Nhưng cô không dám.
Kim Trí Tú quay đi, giọng trở lại bình thản:
“11 giờ, chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp dự án A. Và… ăn trưa đúng giờ.”
Cô đi tiếp.Trân Ni đứng yên, tim đập thình thịch.
Lời dặn “ăn trưa đúng giờ” nghe giống hôm qua. Một điều nhỏ. Nhưng nó cứ lặp lại, như một điểm sáng kỳ lạ trong những câu nói lạnh lùng.
Một điểm sáng khiến Trân Ni vừa bối rối, vừa… muốn làm tốt hơn.
Chị ấy giữ mình lại không chỉ vì mình hữu dụng… đúng không?
Hay là mình đang tưởng tượng?
Cô ngồi xuống, mở tài liệu dự án A.
Ngoài cửa kính, thành phố vẫn chạy.
Còn trong lòng Trân Ni, một thử thách mới đã bắt đầu — không chỉ là thử thách về năng lực, mà là thử thách về việc đứng vững trước những ánh mắt, những lời mỉa mai, và trước cả cái cảm giác kỳ lạ đang nhen lên khi Kim Trí Tú… vô tình quan tâm đến cô theo cách không ai đoán được.
Và cô không hề biết: ở phía bên kia hành lang, Kim Trí Tú vừa bước vào phòng, khép cửa lại, lưng dựa vào gỗ tối màu một giây rất ngắn.
Chỉ một giây thôi.
Nhưng trong một giây đó, cô nhắm mắt lại như muốn dập tắt thứ cảm xúc vô nghĩa vừa bị mẹ mình nhắc đến: điểm yếu.
Điểm yếu…
Mình không có điểm yếu.
Mình chỉ có công việc.
Nhưng sâu trong lòng, một câu nói của Seo Rin cứ vang lên, khó chịu như hạt bụi:
“Lâu rồi con mới để ý đến ai.”
Kim Trí Tú mở mắt.
Ánh mắt trở lại lạnh.
Nhưng ở đâu đó, hình ảnh cô nhân viên mới ôm khay trà, đứng im chịu đựng ánh nhìn của người khác… lại hiện lên.
Và lần này, Kim Trí Tú nhận ra một điều không hay chút nào:
Cô ấy khiến mình… không thể hoàn toàn vô cảm.