CHƯƠNG 6: SỰ THU HÚT KHÔNG TÊN
Buổi chiều ở tầng 20 luôn đến trong im lặng.
Không phải kiểu im lặng rỗng, mà là thứ im lặng bị nén chặt bởi nhịp làm việc gấp gáp, bởi những quyết định có thể đổi hướng hàng trăm con người. Ánh nắng xiên qua lớp kính lớn, rơi xuống sàn thành những mảng sáng sắc cạnh, giống như mọi thứ ở nơi này — đẹp, lạnh và không cho phép sai sót.
Kim Trân Ni ngồi thẳng lưng trước màn hình máy tính, nhưng lưng áo đã ướt mồ hôi.
Trước mặt cô là một email vừa được chuyển tiếp từ Kim Trí Tú, chỉ vỏn vẹn một dòng:
“Phân tích nhanh rủi ro pháp lý của dự án A. 40 phút.”
Bốn mươi phút.
Không tài liệu hướng dẫn.
Không mẫu sẵn.
Không ai chỉ.
Chỉ có một câu lạnh lùng như mệnh lệnh.
Trân Ni nhìn đồng hồ. 14:10.
Bốn mươi phút…
Một sinh viên luật chính quy còn chưa chắc làm nổi. Mình chỉ là nhân viên hành chính…
Ý nghĩ đó thoáng qua, rồi bị cô ép xuống thật mạnh.
Không được hoảng. Nếu hoảng, mình thua ngay.
Cô mở folder dự án A. Hàng chục file hiện ra. Hợp đồng, phụ lục, email trao đổi, biên bản họp. Mắt cô lướt nhanh, não bắt đầu tự động sắp xếp thông tin.
Rủi ro pháp lý.
Không phải là viết cho đầy đủ.
Mà là viết đúng thứ Kim Trí Tú cần.
Cô nhớ lại cách Kim Trí Tú đặt câu hỏi trong cuộc họp: ngắn, trực diện, không vòng vo. Cô ấy không cần lý thuyết. Cô ấy cần điểm yếu để tấn công — hoặc phòng thủ.
Trân Ni hít sâu, gõ từng dòng:
– Điều khoản mơ hồ về trách nhiệm bên B
– Khả năng chồng chéo luật địa phương
– Rủi ro tranh chấp quyền sở hữu trí tuệ
– Điểm cần hỏi lại pháp lý nội bộ
Không văn hoa. Không dư thừa.
Nhưng khi viết đến dòng cuối cùng, tay cô khựng lại.
Mình có nên… đề xuất giải pháp không?
Hay chỉ phân tích như yêu cầu?
Cô nhớ đến câu Kim Trí Tú nói:
“Ở K&K, lỗi nhỏ hay lớn không quan trọng bằng việc… cô hoảng loạn hay không.”
Nếu cô chỉ làm đúng yêu cầu, cô an toàn.
Nếu cô làm hơn… cô có thể bị coi là vượt quyền.
Nhưng nếu Kim Trí Tú muốn “hơn” thì sao?
Trân Ni cắn môi, tim đập mạnh.
Cuối cùng, cô gõ thêm một dòng, in nghiêng, đặt trong ngoặc:
(Đề xuất: yêu cầu bổ sung phụ lục làm rõ trách nhiệm & giới hạn bồi thường.)
14:49. Cô gửi email.
Ngay khi nhấn “Send”, cả người cô như rỗng đi. Hai tay lạnh toát. Cô dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại vài giây.
Xong rồi. Dù kết quả thế nào… mình cũng đã làm hết sức.
Ba phút sau.
Điện thoại nội bộ trên bàn cô sáng lên.
Trân Ni giật mình. Tim như bị bóp chặt.
“Kim tổng.” — giọng Yoon vang lên. “Vào phòng.”
Chỉ ba chữ.
Nhưng đủ để Trân Ni đứng bật dậy.
Cô bước tới cửa phòng tổng tài, mỗi bước như dẫm lên dây thần kinh của chính mình. Khi gõ cửa, tay cô run nhẹ.
“Vào.”
Cánh cửa mở ra.
Kim Trí Tú đang đứng trước bàn, áo vest đã cởi, chỉ mặc sơ mi trắng, tay áo xắn lên đến khuỷu tay. Ánh nắng chiều chiếu vào, làm lộ rõ những đường nét cứng cáp nơi cổ tay, nơi quai hàm.
Cô không ngẩng đầu ngay.
“Đóng cửa.”
Trân Ni làm theo.
Âm thanh cánh cửa khép lại vang lên khô khốc, như cắt đứt thế giới bên ngoài.
“Lại đây.”
Giọng Kim Trí Tú trầm và thấp, không hề cao giọng, nhưng có lực ép vô hình.
Trân Ni bước tới, dừng cách bàn hai bước. Cô không dám nhìn thẳng, ánh mắt dừng ở mép bàn gỗ.
“Ngẩng lên.” — Kim Trí Tú nói.
Hai chữ đó lại vang lên.
Trân Ni hít sâu, ngẩng đầu.
Ánh mắt họ chạm nhau.
Lần này, Kim Trí Tú nhìn cô lâu hơn. Không phải cái nhìn đánh giá lạnh lùng. Mà là cái nhìn đang đọc — như thể cô là một bản báo cáo sống.
“Bốn mươi phút.” — Kim Trí Tú nói. “Cô dùng hết.”
“Dạ.”
“Cô không hỏi lại.”
“Dạ.”
“Cô không xin thêm tài liệu.”
“Dạ.”
Mỗi câu hỏi là một nhịp tim của Trân Ni.
Kim Trí Tú cúi mắt nhìn màn hình laptop, nơi email của Trân Ni đang mở.
“Phân tích đủ.” — cô nói. “Không lan man.”
Trân Ni nuốt nước bọt.
Đây là lời khen… đúng không?
Nhưng Kim Trí Tú chưa dừng lại.
“Nhưng.” — giọng cô chậm hơn. “Cô thêm đề xuất.”
Trân Ni thấy tim mình trượt một nhịp.
“Dạ… nếu… không phù hợp, em xin—”
“Tôi chưa nói là không phù hợp.” — Kim Trí Tú ngắt lời.
Cô ngẩng lên, ánh mắt sắc như đang soi đến tận đáy.
“Cô biết mình đang làm gì không?”
Trân Ni cắn môi.
“Em… nghĩ Kim tổng không chỉ cần biết rủi ro. Mà cần biết cách… kiểm soát rủi ro.”
Không khí trong phòng dường như chùng xuống.
Kim Trí Tú nhìn cô rất lâu.
Lâu đến mức Trân Ni bắt đầu tự trách: Mình quá liều rồi.
Rồi Kim Trí Tú khẽ nhếch môi.
Không rõ là cười, hay chỉ là một phản xạ rất nhỏ của sự hài lòng.
“Cô đang nghĩ như một người ngồi ở đây.” — Kim Trí Tú gõ nhẹ tay lên mặt bàn. — “Không phải như người ngồi ngoài.”
Câu nói đó… làm tim Trân Ni chấn động.
Người ngồi ở đây…?
“Nhưng.” — ánh mắt Kim Trí Tú lạnh lại rất nhanh. — “Nếu cô đưa ra đề xuất sai, tôi sẽ là người chịu trách nhiệm, không phải cô. Nhớ kỹ.”
“Dạ.”
Kim Trí Tú nhìn cô thêm một nhịp, rồi quay đi, giọng trở lại bình thản:
“Ra ngoài. Chuẩn bị cuộc họp 16 giờ.”
“Dạ.”
Trân Ni quay người, tay đặt lên tay nắm cửa.
“Kim Trân Ni.”
Cô dừng lại.
“Lần sau.” — Kim Trí Tú nói, không nhìn cô. — “Khi muốn làm hơn yêu cầu… hãy chắc rằng cô hiểu rõ vì sao mình làm.”
Trân Ni khẽ gật đầu.
“Em hiểu.”
Cánh cửa đóng lại.
Bên ngoài, Trân Ni tựa lưng vào tường hành lang một giây rất ngắn.
Ngắn thôi. Nhưng đủ để cô thở ra.
Mình vừa vượt qua… hay vừa bước sâu hơn?
Cô không biết.
Chỉ biết rằng ánh mắt Kim Trí Tú lúc nói câu “cô đang nghĩ như một người ngồi ở đây” vẫn còn ám trong đầu cô — như một con dao vừa cắt, vừa khắc.
Cùng lúc đó, trong văn phòng tổng tài, Kim Trí Tú đứng yên trước cửa kính.
Email của Trân Ni vẫn mở trên màn hình.
Cô đọc lại dòng đề xuất kia thêm một lần nữa.
Không phải vì nó xuất sắc.
Mà vì thời điểm nó xuất hiện.
Một nhân viên mới.
Ngày thứ tư.
Không có nền tảng pháp lý sâu.
Nhưng lại dám suy nghĩ vượt khỏi phạm vi “được giao”.
Điều đó đáng khen.
Và cũng… đáng lo.
Mình đang làm gì vậy?
Kim Trí Tú cau mày.
Cô ghét nhất là những biến số.
Và Kim Trân Ni — từ tờ giấy rơi, đến thiếu tài liệu, đến đề xuất hôm nay — đều là biến số.
Nhưng… không hiểu sao, cô lại không muốn loại bỏ biến số này.
Cô nhắm mắt lại, trong đầu thoáng hiện hình ảnh Trân Ni đứng trước bàn, cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng ánh mắt thì sáng lên khi nói về công việc.
Không nịnh.
Không sợ hãi mù quáng.
Chỉ là… rất thật.
Nguy hiểm thật.
Tin đồn lan nhanh hơn Trân Ni tưởng.
Chỉ đến cuối giờ chiều, đã có những ánh mắt khác nhìn cô khi cô đi ngang pantry.
“Nghe nói nhỏ đó được Kim tổng gọi riêng mấy lần rồi.”
“Ngày thứ tư mà?”
“Không biết dựa vào gì…”
“Hay là họ Kim nên được ưu ái?”
Mỗi câu thì thầm đều như một mũi kim.
Trân Ni nghe thấy, nhưng không quay lại. Cô giả vờ không biết. Nhưng từng chữ vẫn chui vào tai, rồi cắm vào lòng.
Mình đâu muốn thế này…
Cô chỉ muốn làm tốt công việc.
Chỉ muốn tồn tại.
Nhưng sự tồn tại của cô, ở tầng 20, đã trở thành một cái gai nhỏ.
16 giờ, cuộc họp bắt đầu.
Trân Ni đứng sát tường, ghi chép nhanh, chuyển tài liệu đúng lúc. Mọi thứ diễn ra trơn tru. Kim Trí Tú điều phối cuộc họp như một nhạc trưởng lạnh lùng, từng câu hỏi sắc bén khiến đối phương phải cẩn trọng từng lời.
Có một khoảnh khắc, khi đối tác ngập ngừng trước một điều khoản, Kim Trí Tú liếc nhanh về phía Trân Ni.
Chỉ một cái liếc rất nhỏ.
Nhưng Trân Ni hiểu.
Cô lập tức lật đúng trang phụ lục, đặt trước mặt Kim Trí Tú.
Ánh mắt họ chạm nhau trong chưa đầy một giây.
Nhưng trong giây đó, có một thứ rất rõ ràng:
Họ đang phối hợp.
Không cần lời.
Không cần ra hiệu.
Cuộc họp kết thúc trong thắng lợi.
Khi đối tác rời đi, Kim Trí Tú đứng dậy, giọng bình thản:
“Tốt.”
Chỉ một chữ.
Nhưng lần này, Trân Ni biết — nó không chỉ nói với cuộc họp.
Trời tối khi Trân Ni rời tầng 20.
Đèn thành phố bật lên như sao.
Cô bước vào thang máy, lưng mỏi, đầu đau, nhưng tim… lạ lùng thay, lại rất tỉnh.
Cô nghĩ về Kim Trí Tú.
Một người lạnh.
Một người khó gần.
Một người mà mỗi câu nói đều có thể là thử thách.
Và cũng là người duy nhất hôm nay, trong cả tòa nhà này, nhìn thấy năng lực của cô trước khi nhìn thấy xuất thân của cô.
Cảm giác đó… nguy hiểm.
Không phải vì yêu.
Mà vì nó dễ khiến người ta lệ thuộc.
Mình phải cẩn thận.
Rất cẩn thận.
Cùng lúc đó, ở tầng 20, Kim Trí Tú vẫn chưa rời văn phòng.
Cô đứng trước cửa kính, nhìn bóng mình phản chiếu lẫn với ánh đèn thành phố.
Trong đầu cô vang lên câu nói của mẹ:
“Đừng để người ngoài trở thành điểm yếu.”
Kim Trí Tú khẽ cười, rất nhạt.
Điểm yếu…?
Một nhân viên mới?
Nhưng khi cô nhớ lại khoảnh khắc Trân Ni lập tức hiểu ánh mắt của mình trong cuộc họp, tim cô chợt khựng một nhịp.
Một nhịp rất nhỏ.
Rất không đáng kể.
Nhưng đủ để khiến cô… không thể phủ nhận.
Sự thu hút này… không nên tồn tại.
Và chính vì không nên, nó mới bắt đầu trở nên nguy hiểm.
CHƯƠNG 7: BỮA TỐI BẤT ĐẮC DĨ