CHƯƠNG 4: MỘT LỜI GIỮ LẠI BẤT NGỜ

7:48:00 AM

  TỔNG QUAN : 50 CHƯƠNG

CHƯƠNG 4: MỘT LỜI GIỮ LẠI BẤT NGỜ

Cánh cửa phòng họp nhỏ khép lại sau lưng Trân Ni, phát ra một tiếng “cạch” gọn ghẽ như đóng dấu cho một bản án.

Trong căn phòng chỉ vừa đủ cho sáu người ngồi, ánh đèn trắng chiếu xuống mặt bàn gỗ, làm mọi thứ trở nên rõ ràng đến mức… khó thở. Trân Ni đứng sát mép bàn, hai tay đan vào nhau, lòng bàn tay vẫn còn hơi ướt vì hồi hộp. Cô nghe rõ nhịp tim mình, nghe cả tiếng thở của chính mình đang cố giữ cho đều.

Ở phía đối diện, An Nghi ngồi xuống, không vội nói ngay. Chị ta mở laptop, gõ vài dòng, như cố tình kéo dài khoảnh khắc này để Trân Ni tự lo lắng đến mức… lộ hết sự thật.

Trân Ni nuốt khan.

Bình tĩnh… Bình tĩnh. Mình chỉ cần nói đúng sự thật. Mình không làm mất hợp đồng. Mình không làm hỏng cuộc họp. Kim tổng còn— còn cứu mình nữa…

Nhưng chính điều đó lại làm cô sợ hơn.

Nếu Kim Trí Tú “cứu” cô trước mặt đối tác, thì sau lưng, cô ấy có thể “xử” cô gấp đôi để bù lại sự nhượng bộ ấy.

An Nghi nâng mắt lên, ánh nhìn sắc như lưỡi dao mỏng:

“Em biết hôm nay mình làm cái gì không?”

Trân Ni hơi cúi đầu.

“Dạ… em biết em sai. Em xin lỗi chị.”

“Xin lỗi?” — An Nghi bật cười, nhưng tiếng cười không có chút vui vẻ. Nó giống như tiếng bật nắp một chai nước có ga: nhẹ thôi, nhưng báo hiệu áp lực đã bị nén quá lâu. “Em xin lỗi kiểu gì? Xin lỗi bằng miệng hay xin lỗi bằng việc hiểu rằng chỉ cần thiếu một bộ tài liệu thôi là chị có thể bị quy trách nhiệm?”

Trân Ni chớp mắt, cổ họng nghẹn lại.

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh mẹ cầm xấp giấy nợ run rẩy. Hiện lên bàn tay chai sần của mẹ. Hiện lên câu nói “Xin lỗi con…” lặp đi lặp lại. Và cô hiểu: “xin lỗi” đôi khi là thứ rẻ nhất, dễ nói nhất — nhưng lại không làm cuộc đời nhẹ đi được chút nào.

“Em… sẽ không để xảy ra lần nữa.” — Trân Ni nói, giọng cố giữ bình tĩnh. “Em sẽ chuẩn bị phương án dự phòng, sẽ gửi file mềm trước, sẽ kiểm tra checklist kỹ hơn…”

An Nghi nhìn cô thêm vài giây. Trong ánh mắt đó có gì đó phức tạp: vừa là bực bội vì bị liên lụy, vừa là sự dè chừng khi thấy Trân Ni không chỉ hoảng loạn mà còn… biết phân tích.

“Em trả lời y hệt bài giảng quản trị rủi ro.” — An Nghi nói, giọng mỉa nhẹ. “Ai dạy em?”

Trân Ni khựng lại.

“Dạ… Kim tổng ạ.”

Không khí trong phòng họp nhỏ như bị cắt phăng.

An Nghi chậm rãi đặt hai tay lên bàn. Cử chỉ rất nhẹ, nhưng lại mang cảm giác như chị ta vừa đặt xuống đây một món vũ khí.

“Kim tổng… dạy em?” — An Nghi nhấn từng chữ.

Trân Ni gật đầu, tim thắt lại.

“Dạ. Kim tổng gọi em lên tầng 20. Nói về lỗi của em và… nói về cách xử lý nếu thiếu tài liệu.”

An Nghi im lặng thêm một nhịp nữa. Trong khoảnh khắc đó, Trân Ni nhìn thấy rõ cảm xúc thoáng qua trên gương mặt trưởng phòng: một chút ngạc nhiên, một chút khó chịu, và… một chút bất an.

Bởi vì đối với An Nghi, Kim Trí Tú không chỉ là tổng tài. Đó là người có quyền lật một quân cờ trên bàn, và quân cờ đó có thể là… bất kỳ ai.

“Em nói rõ hơn.” — An Nghi ra lệnh. “Kim tổng gọi em lên làm gì? Mắng? Cảnh cáo? Hay… bắt em viết đơn nghỉ việc?”

Trân Ni cắn môi.

Cô nhớ khoảnh khắc đứng trong văn phòng tầng 20. Nhớ ánh mắt Kim Trí Tú ép cô “ngẩng đầu lên”. Nhớ từng câu nói tưởng lạnh lùng mà lại… không hẳn là muốn đẩy cô ra. Nhớ cảm giác vừa bị đánh giá, vừa… được nhìn thấu.

“Kim tổng… bảo từ ngày mai em sẽ hỗ trợ trực tiếp cho chị ấy. Nửa thời gian. Thư ký tạm thời.” — Trân Ni nói, cố phát âm rõ ràng.

Lần này, An Nghi không giấu được phản ứng. Chị ta bật đứng dậy, ghế kéo kèn kẹt trên sàn.

“Em nói cái gì?”

Trân Ni giật mình lùi nửa bước.

“Dạ… thư ký tạm thời…” — Cô lặp lại.

An Nghi nhìn cô như nhìn một người vừa kể chuyện hoang đường.

“Em mới vào ngày thứ ba.” — An Nghi hạ giọng, nhưng từng chữ như kéo lê trên mặt bàn. “Em thậm chí vừa làm thiếu tài liệu trong cuộc họp đối tác quốc tế. Và em nói Kim tổng… chọn em làm thư ký?”

Trân Ni cúi đầu. Lý trí bảo cô: “Đừng nói thêm.” Nhưng cảm xúc lại đẩy cô nói ra sự thật, như một cách tự bảo vệ mình khỏi bị hiểu lầm là đang khoe khoang.

“Em cũng không hiểu… tại sao.” — Cô nói nhỏ. “Kim tổng nói… không tin duyên phận, nhưng tin vào những lần va chạm đúng lúc.”

An Nghi đứng sững vài giây. Rồi chị ta bật cười lần nữa — lần này là tiếng cười có chút chua.

“Va chạm đúng lúc…” — An Nghi lặp lại, như nhai lại câu nói. “Em biết ở K&K người ta gọi cái đó là gì không? Là định tội.”

Trân Ni ngẩng lên, mắt mở to.

An Nghi nhìn cô, ánh mắt bỗng lạnh hơn.

“Kim tổng không phải kiểu người tùy hứng chọn ai vì ‘va chạm’. Nếu cô ấy gọi em lên, nghĩa là cô ấy đã để ý. Mà một khi Kim tổng để ý…” — An Nghi dừng lại, giọng thấp đi — “thì hoặc em sẽ được kéo lên rất nhanh, hoặc em sẽ bị nghiền nát rất nhanh.”

Trân Ni thấy sống lưng mình lạnh toát.

Kéo lên… hay nghiền nát…?

Cô nhớ lại lúc Kim Trí Tú nói: “Nếu không học được, tôi sẽ đổi người. Đơn giản.”

Khi đó cô chỉ thấy áp lực. Bây giờ, cô bắt đầu hiểu: cái “đơn giản” ấy có thể là một nhát cắt… không cần máu chảy nhiều, nhưng đủ để cô rơi khỏi con đường duy nhất đang bám.

“Nhưng em sẽ cố.” — Trân Ni nói, giọng khàn. “Em cần công việc này.”

Một câu nói không hoa mỹ, không tham vọng. Chỉ là thật đến mức đau.

An Nghi nhìn cô, ánh mắt thoáng mềm đi một chút rồi nhanh chóng che lại bằng sự cứng rắn.

“Em cần công việc này, nhưng công việc này cũng cần em… đúng chuẩn.” — An Nghi kéo ghế ngồi lại, thở ra một hơi dài. “Được rồi. Chị sẽ hỏi lại Kim tổng cho rõ. Em về bàn đi. Chuẩn bị lịch ngày mai. Và từ giờ… đừng nhận thêm việc ngoài nếu chưa báo chị.”

“Dạ.”

Trân Ni cúi đầu, mở cửa bước ra.

Ngay khi cánh cửa đóng lại, cô mới nhận ra lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.

Hành lang tầng 18 ồn ào hơn. Tiếng máy in, tiếng điện thoại, tiếng bước chân gấp gáp. Nhưng Trân Ni cảm thấy như mọi thứ đang ở xa, rất xa.

Cô ngồi xuống bàn, tay run nhẹ khi mở máy tính. Hạ Linh ở bàn bên đã nhìn cô từ nãy, cuối cùng không chịu được nữa, lén lút ghé đầu sang.

“Ê… sao rồi? Mặt em như vừa đi qua địa ngục về vậy?” — Hạ Linh thì thầm.

Trân Ni cố cười, nhưng môi chỉ nhếch lên được một chút.

“Chị đoán đúng…” — Cô nói. “Em bị ném vào chảo dầu thật rồi.”

Hạ Linh nín thở.

“Kim tổng… thật sự gọi em?”

Trân Ni gật.

“Và…” — Cô hạ giọng, như sợ cả máy lạnh cũng nghe thấy. “Em bị phân làm… thư ký tạm thời.”

Hạ Linh đứng hình, rồi bóp miệng mình để không hét lên.

“Trời ạ— Em… em mới ngày thứ ba mà??” — Hạ Linh thì thào, mắt sáng rực như người vừa nghe tin giật gân nhất năm. “Em có bùa gì vậy? Hay em là con cháu họ Kim nào đó?”

“Không!” — Trân Ni đỏ mặt, vội lắc đầu. “Không có gì hết. Em… em cũng không biết tại sao…”

Hạ Linh nhìn cô vài giây, rồi ánh mắt bỗng dịu xuống. Giọng chị nhỏ hơn, chân thành hơn:

“Ni à… em không hiểu đâu. Ở đây, người ta không sợ bị giao thêm việc. Người ta sợ… bị Kim tổng chú ý.”

Trân Ni nghe mà tim lại nhói.

Mình muốn sống bình thường. Chỉ cần lương đều, trả nợ, cứu nhà. Mình không cần nổi bật. Mình không cần ‘được chú ý’…

Nhưng cuộc đời không hỏi ý cô.

Điện thoại bàn An Nghi đổ chuông. Chị ta bắt máy, giọng ngắn gọn:

“Vâng, em nghe.”

Một lúc sau, An Nghi nhìn về phía Trân Ni.

Ánh mắt đó khiến Trân Ni rùng mình. Không phải vì ghét. Mà vì… giống như chị ta vừa nhận được một câu trả lời xác nhận từ tầng trên.

An Nghi tắt máy, bước thẳng đến bàn Trân Ni.

“Chuẩn bị.” — chị nói. “Mười lăm phút nữa lên tầng 20.”

Trân Ni đứng bật dậy.

“Bây giờ ạ? Nhưng… em—”

“Kim tổng muốn gặp cả chị.” — An Nghi cắt ngang, giọng sắc. “Em đi theo chị.”

Hạ Linh ở bên cạnh mở to mắt, môi mấp máy “trời ơi”.

Trân Ni siết chặt dây túi, đi theo An Nghi ra thang máy. Mỗi bước chân như bước vào vùng không khí nặng hơn.

Thang máy đi lên. 18 → 20.

Con số nhảy lên như tiếng tim.

Khi cửa mở ra, tầng 20 vẫn yên tĩnh như một bảo tàng. Trợ lý riêng của Kim tổng đứng chờ, gật đầu với An Nghi.

“Kim tổng đang đợi.”

Trân Ni thấy cổ họng khô khốc. Cô bước vào sau An Nghi. Bàn tay vô thức chạm vào vạt áo sơ mi để chắc rằng nó không nhăn, không bẩn, không… làm mất mặt ai.

Cửa văn phòng tổng tài mở.

Kim Trí Tú đang đứng bên cửa kính lớn, nhìn xuống thành phố. Mưa hôm nay đã ngừng, chỉ còn những vệt nước đọng trên kính, như đường nứt mảnh. Cô đứng quay lưng, dáng cao, thẳng, im lặng.

Chỉ cần nhìn bóng lưng ấy thôi, Trân Ni đã cảm thấy một thứ gì đó… cô đơn khó hiểu.

Một người đứng trên cao… thì ai đứng cạnh họ?

“Kim tổng.” — An Nghi cất giọng trước, cúi chào.

“Ngồi.” — Kim Trí Tú không quay lại ngay, chỉ nói một chữ.

An Nghi kéo ghế ngồi xuống sofa đối diện. Trân Ni đứng bên cạnh, không dám ngồi khi chưa được phép.

Kim Trí Tú quay lại, ánh mắt lướt qua An Nghi rồi dừng ở Trân Ni một nhịp.

Không phải nhìn lướt. Là nhìn như đang kiểm tra xem… cô còn run không.

Trân Ni cố giữ mặt bình tĩnh, nhưng tim vẫn đánh trống.

Kim Trí Tú đi đến bàn, đặt tablet xuống, giọng bình thản:

“Trưởng phòng An Nghi, phòng cô hôm nay để xảy ra lỗi.”

An Nghi lập tức cúi đầu:

“Vâng, là lỗi của em. Em sẽ rà lại quy trình—”

“Đừng vội nhận hết.” — Kim Trí Tú ngắt lời. “Tôi không thích người quản lý chỉ biết nhận lỗi mà không đưa giải pháp.”

An Nghi khựng lại. Trong lòng chị ta dâng lên một cảm giác rất khó gọi tên: vừa sợ, vừa bực, vừa… muốn chứng minh. Chị đã làm việc ở K&K bảy năm, đi lên từng nấc. Chị không muốn bị đánh giá bởi một lỗi xảy ra chỉ vì thay người.

“Giải pháp của em là…” — An Nghi bắt đầu nói nhanh, đưa ra phương án check-list mới, phân công người kèm nhân viên mới, gửi file mềm trước, chuẩn bị bản dự phòng…

Trân Ni đứng cạnh nghe, vừa khâm phục, vừa thấy mình nhỏ bé. Cô hiểu: An Nghi không phải người xấu. Chị ta chỉ là người đang cố sống trong một môi trường mà chỉ cần một sai sót là mất tất cả.

Kim Trí Tú nghe hết, gật nhẹ.

“Được.” — cô nói. “Còn về Kim Trân Ni.”

Trân Ni giật mình.

“Dạ, em đây ạ.”

Kim Trí Tú nhìn cô. Ánh mắt không lạnh hơn, nhưng sâu hơn.

“Tôi sẽ mượn nhân viên của cô.” — cô nói với An Nghi, như đang nói chuyện mượn một chiếc laptop. “Nửa thời gian, trong một tháng.”

An Nghi siết tay lại, cố giữ giọng bình tĩnh:

“Kim tổng… em hiểu nhu cầu của chị, nhưng Trân Ni là nhân viên mới. Em sợ em ấy… không đáp ứng được yêu cầu, sẽ làm ảnh hưởng trực tiếp tới chị.”

Kim Trí Tú hơi nhướng mày.

“Cô sợ ảnh hưởng tới tôi… hay sợ phòng cô mất người?”

Câu hỏi nhẹ nhàng mà sắc như dao.

An Nghi nghẹn lại.

Sự thật là… cả hai.

Phòng Hành chính vốn đã thiếu người. Một nhân viên mới chịu làm, chịu chạy, chịu nhận việc như Trân Ni rất hiếm. Nếu bị kéo lên tầng 20, An Nghi vừa mất người, vừa mất quyền kiểm soát. Và sâu hơn nữa— chị không muốn một “nhân viên mới” vượt qua ranh giới mà những người làm bảy năm như chị còn chưa bước vào được: vùng gần Kim tổng.

Trân Ni đứng nghe, tim nặng trĩu.

Mình… đang trở thành nguồn xung đột à?

Kim Trí Tú nhìn thẳng An Nghi, giọng đều:

“Tôi không tuyển nhân viên mới để họ làm cây cảnh. Tôi cần người làm được việc, và tôi sẽ dùng người tôi thấy phù hợp. Trong một tháng, nếu cô ấy không đáp ứng, tôi trả về. Nếu đáp ứng…” — cô dừng một nhịp, mắt thoáng lướt qua Trân Ni — “thì phòng cô nên cảm ơn vì đã đào tạo được một người giỏi.”

An Nghi cắn răng, không nói gì.

Trân Ni cảm thấy tim mình chấn động. Không phải vì “được khen”. Mà vì câu nói đó giống như một lời giữ lại.

Một lời giữ lại lạnh lùng, không hề dịu dàng, nhưng lại có sức nặng:

“Tôi sẽ cho cô cơ hội. Đừng làm tôi lãng phí.”

Kim Trí Tú quay sang Trân Ni.

“Cô có sợ không?” — cô hỏi.

Trân Ni bất ngờ. Cô không ngờ Kim Trí Tú sẽ hỏi như vậy.

Sợ chứ.

Sợ bị đuổi.

Sợ làm sai.

Sợ bị người khác ghét.

Sợ mình không đủ giỏi.

Sợ… cả cái ánh mắt sâu trầm ấy, vì nó khiến cô thấy mình bị nhìn xuyên qua.

Nhưng nếu cô nói “sợ”, cô sẽ bị đánh giá là yếu. Nếu cô nói “không sợ”, cô lại tự dối mình.

Trân Ni hít một hơi, chọn cách duy nhất cô biết: nói thật.

“Dạ… em sợ.” — giọng cô nhỏ nhưng rõ. “Nhưng em cần công việc này. Em cũng… không muốn mãi chỉ là người đứng yên dưới đất. Em muốn thử.”

Kim Trí Tú nhìn cô rất lâu. Rồi, một câu nói rơi xuống như một nhát búa gõ vào tâm trí Trân Ni:

“Thử thì được. Nhưng thử ở đây… không có chỗ cho may mắn.”

Cô bước lại gần, khoảng cách chỉ còn vài bước.

“Cô sẽ làm việc trực tiếp với tôi. Tôi không kiên nhẫn. Tôi không nói lại lần hai.” — giọng cô trầm, không hề dọa dẫm, chỉ đơn giản là sự thật. “Cô chịu được không?”

Trân Ni cảm thấy cổ họng khô đến đau, nhưng mắt lại nóng lên.

Không phải vì bị mắng.

Mà vì lần đầu tiên có một người đặt câu hỏi như đang hỏi cô… có đủ sức sống tiếp hay không.

Cô gật đầu, rất chậm, như gật cho chính cuộc đời mình.

“Dạ… em chịu được.”

Kim Trí Tú nhìn cô thêm một nhịp, rồi quay sang An Nghi:

“Vậy thống nhất. Bắt đầu từ ngày mai. Cô chuẩn bị bàn làm việc tạm cho cô ấy ở ngoài phòng trợ lý. Tôi sẽ gửi lịch.”

An Nghi đứng dậy, cúi đầu:

“Vâng, Kim tổng.”

Nhưng khi quay người, ánh mắt An Nghi lướt qua Trân Ni.

Trong đó không chỉ có khó chịu.

Còn có một thứ rất người: một chút cảnh báo, một chút thương hại, và một chút… ghen tị mà chính chị cũng không muốn thừa nhận.

Em sẽ biết Kim tổng khó đến mức nào. Em sẽ tự hối hận thôi.

Trân Ni bắt gặp ánh mắt ấy, tim chợt nhói. Cô không muốn trở thành kẻ bị ghét. Cô chỉ muốn sống.

Khi hai người bước ra khỏi văn phòng, hành lang tầng 20 vẫn yên tĩnh. Nhưng trong lòng Trân Ni, sóng đã dâng cao.

An Nghi đi trước, không nói gì một lúc lâu. Đến gần thang máy, chị mới dừng lại, quay sang Trân Ni.

“Trân Ni.”

“Dạ?”

An Nghi nhìn cô, lần này giọng không còn sắc như trước. Nó mệt mỏi hơn.

“Em nghĩ em được chọn vì em giỏi.” — chị nói. “Có thể. Nhưng cũng có thể… em được chọn vì em hợp với nhịp của Kim tổng. Và điều đó… không phải lúc nào cũng là phúc.”

Trân Ni lặng người.

“Em… cảm ơn chị đã nói thật.”

An Nghi nhắm mắt một giây, như tự ép mình không mềm lòng.

“Chị không dọa em. Chị chỉ nói cho em biết… một khi đã đứng gần Kim tổng, em sẽ mất quyền được ‘bình thường’. Người ta sẽ soi em, ghét em, kéo em xuống.” — chị thở ra. “Em phải chuẩn bị.”

Trân Ni gật đầu.

Cô đã chuẩn bị từ lâu — không phải để nổi bật, mà để chịu đựng.

Nhưng cô vẫn không ngờ… con đường trả nợ của mình lại dẫn thẳng vào trung tâm của một cơn bão quyền lực.

Đêm đó, Trân Ni về phòng trọ muộn. Cô đứng dưới vòi sen, nước lạnh chảy xuống vai, nhưng không rửa trôi được cảm giác nóng ran trong ngực.

Cô nghĩ về Kim Trí Tú.

Một người đứng trước cửa kính nhìn xuống thành phố như nhìn xuống một bàn cờ. Lạnh. Đẹp. Nguy hiểm. Nhưng… cô đơn.

Cô nghĩ về An Nghi.

Một người phụ nữ mạnh mẽ, sắc sảo, nhưng mang trên vai nỗi sợ mất vị trí. Sự căng thẳng của chị ta không phải vì ghét cô, mà vì… ở nơi này, ai cũng đang phải bảo vệ chính mình.

Và cô nghĩ về bản thân.

Một cô gái đang mang nợ như đeo đá trên cổ, chạy trong hành lang vì một tờ giấy, đứng run trong văn phòng tầng 20, nhưng vẫn phải gật đầu nói “em chịu được”.

Trân Ni tựa trán vào tường gạch lạnh, nhắm mắt lại.

Mình đã bước lên rồi.

Mình không thể bước xuống nữa.

Điện thoại rung. Tin nhắn từ mẹ:

“Ni à, hôm nay con có ăn uống đầy đủ không?”

Trân Ni nhìn dòng chữ, cổ họng nghẹn lại. Cô nhớ lại câu Kim Trí Tú nói hôm qua: “Giờ nghỉ trưa là để ăn.”

Một sự trùng hợp nhỏ, nhưng lại làm tim cô mềm đi.

Cô gõ:

“Con ổn mẹ ạ. Con sẽ cố gắng. Mẹ đừng lo.”

Gửi xong, cô thở ra thật dài.

Ngoài cửa sổ, thành phố vẫn sáng. Đèn xe nối nhau như dòng sông không bao giờ ngủ.

Ở đâu đó, trên tầng 20, Kim Trí Tú có lẽ vẫn đang làm việc.

Trân Ni nghĩ vậy, và bất chợt có một cảm giác kỳ lạ len vào:

không phải sợ…

mà là một thứ quyết tâm lạ lùng.

Nếu chị ấy đã “giữ” mình lại bằng một câu lạnh lùng như vậy…

thì mình sẽ chứng minh rằng, mình xứng đáng để được giữ.

Và cô không biết, ở một nơi khác, Kim Trí Tú cũng đang nhìn vào một danh sách lịch trình, và cái tên “Kim Trân Ni” vừa được thêm vào như một biến số nhỏ.

Một biến số… có thể gây phiền.

Nhưng cũng có thể… khiến bức tranh bớt lạnh.

CHƯƠNG 5: BẮT ĐẦU THỬ THÁCH

  TỔNG QUAN : 50 CHƯƠNG

TrendingMore

Xem thêm