Buổi sáng ngày thứ ba đi làm, Kim Trân Ni chợt hiểu ra:
K&K không phải là “công ty lớn lương cao” đơn thuần.
Nó giống một chiến trường có quy tắc vô hình:
Ai nói nhiều hơn làm – bị ghét.
Ai quá nổi bật – bị dòm ngó.
Ai quá chậm – bị đào thải.
Và cô – nhân viên mới – đang đứng ở… mọi vùng nguy hiểm cùng một lúc.
“Tám giờ ba mươi, phòng họp tầng 19, cuộc họp với đối tác Nhật.” – An Nghi đặt xấp tài liệu xuống bàn Trân Ni, giọng không cao nhưng dứt khoát. – “Em in thêm mười bộ tài liệu này, xếp đúng thứ tự, bỏ vào bìa, mang lên phòng họp trước tám giờ hai mươi. Không được sai sót.”
“Dạ, em làm ngay ạ.”
Trân Ni đón lấy tập file, mở nhanh từng trang.
Bảng biểu, điều khoản, tỷ lệ phần trăm, vài trang là tiếng Nhật. Mắt cô hoa lên đôi chút.
“À, tiện thể…” – An Nghi nhìn đồng hồ. – “Phòng pantry hôm nay thiếu người. In xong em xuống lấy trà cà phê cho phòng họp luôn. Đừng để khách ngồi không mà không có nước.”
Trân Ni giật mình.
“D… dạ? Nhưng… em…” – Cô chưa kịp nói “em chưa từng pha cà phê kiểu công ty bao giờ”, An Nghi đã quay đi.
“Nhiều đây mà làm không xong thì… xem lại đi.”
Còn gì để nói nữa?
Trân Ni cắn môi.
Được rồi. In tài liệu, kẹp file, pha cà phê, mang lên… trước tám giờ hai mươi.
Cô liếc đồng hồ: đã tám giờ mười lăm.
Không sao, không sao. Năm phút. Mình làm kịp.
Máy in tầng 18 hôm nay lại trục trặc như có thù riêng với những người vội.
“Máy này đang kẹt giấy. Em qua máy bên kia đi.” – Một chị đồng nghiệp nhét tay vào khe máy, cố kéo tập giấy bị kẹt ra. – “Sáng nào cũng vậy, y như ma ám.”
Trân Ni ôm tập tài liệu, chạy sang máy kế bên.
Tiếng máy in rì rì, từng trang hợp đồng trượt ra, nhiệt độ trong phòng như tăng thêm một độ.
“Tách.”
Giấy hết.
“Trời ơi…”
Cô vội lắp ram giấy mới, tay luống cuống đến mức suýt thả cả xấp xuống đất.
“Tám giờ mười chín.”
Đồng hồ trên màn hình máy tính hiện rõ con số. Trán Trân Ni bắt đầu rịn mồ hôi.
Mình sẽ bị chém đầu mất…
Cuối cùng, mười bộ tài liệu cũng được in xong. Cô chạy như bay về bàn, dùng bấm lỗ, kẹp vào từng bìa cứng, cẩn thận theo đúng thứ tự.
“Tám giờ hai mươi mốt.”
Thôi xong rồi…
Cô ôm xấp tài liệu, cắm đầu lao ra thang máy, vừa chạy vừa cầu nguyện.
Cửa thang máy đóng lại, số tầng nhảy lên: 19.
Trong khoảnh khắc yên tĩnh hiếm hoi ấy, Trân Ni dựa lưng vào tường inox, thở dốc.
Tóc mái dính chút mồ hôi, lòng bàn tay nóng ran.
Lần đầu phụ trách chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp với đối tác… mà đã trễ mấy phút. Nếu An Nghi biết mình còn phải xuống pha cà phê nữa chắc chị ấy giết mình…
Thang máy “ting” một tiếng, cửa mở.
Tầng 19 không bận rộn như 18, nhưng cảm giác… áp lực hơn hẳn. Ánh đèn ở đây ấm hơn, nhưng không khí lại lạnh hơn.
Phòng họp lớn nằm cuối hành lang. Trân Ni nhìn đồng hồ: tám giờ hai mươi lăm.
Cô hít sâu, chỉnh lại tóc, ôm chặt chồng tài liệu, bước nhanh.
Ngay khi cô đến gần cửa, bên trong vang lên tiếng nói tiếng Anh pha tiếng Nhật, xen lẫn tiếng cười lịch sự.
Toàn thân cô căng như dây đàn.
“Xin lỗi, cho em… cho tôi phép.” – Cô khẽ mở cửa, nhón chân bước vào.
Căn phòng rộng, bàn họp dài, hai hàng người ngồi đối diện. Bên phía đối tác, ba người đàn ông Nhật mặc vest sẫm màu, gương mặt điềm đạm. Bên phía K&K, các trưởng phòng, giám đốc, đặc biệt ở vị trí trung tâm—
Kim Trí Tú.
Áo sơ mi trắng, vest đen, cà vạt mảnh.
Mái tóc buộc thấp gọn gàng.
Ánh mắt nâu trầm lướt qua tài liệu trong tay.
Cô đang nói tiếng Anh, giọng đều, không hề vấp, thỉnh thoảng chen vài câu tiếng Nhật đơn giản.
Không khí như bị cô điều khiển bằng từng nhịp ngắt, từng ánh mắt.
Đẹp…
Ý nghĩ đó bật lên trong đầu Trân Ni trước cả “đáng sợ”.
Cô cúi đầu, cố làm người vô hình, nhanh chóng đặt từng bộ tài liệu trước mặt từng người, bắt đầu từ phía bên trái để tránh đi ngang qua Kim tổng.
Nhưng đúng lúc ấy
“Xin lỗi, còn bộ tài liệu cho giám đốc tài chính?” – Một người thì thầm sau lưng.
Trân Ni giật mình.
Cô đếm lại: một, hai, ba… vậy mà… thiếu một bộ?
Không thể nào. Mình đã in đủ…
Cô quay lại đống tài liệu còn trên tay, tim đập loạn.
Thiếu thật.
Có thể lúc xếp vội, cô đã kẹp nhầm, hoặc để sót một bộ trên bàn.
“Ni à?” – An Nghi từ phía bên kia bàn nhìn sang, ánh mắt lạnh ngắt. – “Bộ của CFO đâu?”
Không khí trong phòng chợt chùng lại.
Mấy ánh mắt từ phía đối tác cũng nhìn qua, tò mò.
Trân Ni nuốt nước bọt. Nếu giờ cô xin phép quay xuống in bổ sung… cuộc họp sẽ bị gián đoạn. Cô không dám tưởng tượng cái nhìn của Kim Trí Tú sẽ thế nào.
Chết thật rồi…
Trong tích tắc, cô toát mồ hôi lạnh.
“Enough with the documents. We can share.” – Giọng nói trầm thấp vang lên.
Cả phòng im lặng.
Kim Trí Tú ngẩng lên, ánh mắt dừng trên chồng tài liệu còn lại trong tay Trân Ni, rồi chuyển sang gương mặt cô – đang tái nhợt.
Ánh mắt ấy… hoàn toàn lạnh, nhưng không vội kết luận.
“We don’t need everyone to have a copy at this stage.” – Cô chuyển sang tiếng Anh, nhẹ như không. – “Please proceed. I’ll send the digital version to your email after the meeting.”
Một câu nói, vừa cứu vãn thể diện cho công ty, vừa… thả cho nhân viên mới một cái thở.
Nhiều người trong phòng thầm thở phào.
An Nghi rút ánh nhìn sắc lại, cúi đầu.
Một trong những người đàn ông Nhật mỉm cười, gật đầu:
“Sou desu ne. That’s fine.”
Căng thẳng tạm thời trôi qua như một làn khói.
Chỉ có Trân Ni là vẫn cảm giác mình vừa lao lên rồi rơi xuống mép vực.
Cô cúi đầu, thì thầm:
“Em… xin lỗi…”
Không chắc Kim tổng nghe thấy.
Cô lùi về, đứng sát tường, lòng bàn tay vẫn run.
Cuộc họp tiếp tục.
Nhưng cô đâu biết, ở phía đầu bàn, có một đôi mắt thỉnh thoảng lướt qua góc phòng, nơi cô đang đứng cố thu nhỏ mình lại, giống như một con mèo ướt vừa đi lạc vào phòng họp cao cấp.
Cuộc họp kéo dài hơn một tiếng.
Đến khi đối tác Nhật đứng dậy, trao đổi danh thiếp, cúi chào, thì chân Trân Ni gần như tê dại. Cô không dám ngồi, cũng không dám rời khỏi phòng.
Khi khách đã ra ngoài, các lãnh đạo bắt đầu rời phòng họp.
An Nghi là người đến gần cô đầu tiên.
“Xong cuộc họp rồi, chị có chuyện muốn nói với em.” – Giọng chị vẫn bình tĩnh đến đáng sợ.
“Dạ…” – Trân Ni siết chặt tay.
Trước khi An Nghi kịp nói tiếp, một giọng khác vang lên từ phía cửa:
“Để sau. Tôi cần Kim Trân Ni một chút.”
Cả hai quay lại.
Kim Trí Tú đứng đó, tay trái cầm tablet, tay phải khẽ gõ nhịp lên mép bàn.
“Kim tổng…” – An Nghi hơi khựng. – “Nhân viên phòng Hành chính đã để thiếu một bộ—”
“Tôi có mắt.” – Kim Trí Tú nói nhẹ, không hề thô lỗ, nhưng đủ để cắt ngang. – “Chúng ta sẽ trao đổi sau về quy trình chuẩn bị tài liệu.”
Rồi cô quay sang Trân Ni:
“Theo tôi.”
Chỉ hai chữ, như lệnh.
Tim Trân Ni rơi xuống tận dạ dày.
Xong rồi… bị gọi riêng. Chắc là viết đơn thôi việc mất…
Cô đi theo sau Kim Trí Tú, bước chân nhỏ hơn rất nhiều nhưng vẫn cố giữ nhịp, như sợ chỉ cần chậm lại là sẽ bị bỏ rơi vĩnh viễn.
Hai người vào thang máy.
Lần này, không có ai khác.
Không có lễ tân, không có đồng nghiệp, không có Hạ Linh ồn ào hay Minh Quân mặt lo lắng. Chỉ có tiếng “ting” của thang, tiếng quạt máy rất nhỏ, và hơi thở của chính cô – đang cố đè nén cho thật yên.
Thang máy bắt đầu đi lên: 19 → 20.
Trân Ni cúi đầu nhìn mũi giày mình, tim đập vừa nhanh vừa mạnh.
Kim Trí Tú đứng cách cô vài bước, tay đút túi quần, mắt nhìn thẳng lên dãy số đang nhảy.
Gương mặt nghiêng nghiêng, sống mũi thẳng, đường quai hàm sắc, dáng đứng bình thản.
Mình phải xin lỗi. Phải nói gì đó…
“Em… em xin lỗi về việc tài liệu…” – Trân Ni lấy hết can đảm mở lời, giọng run run. – “Là lỗi của em. Em sẽ kiểm tra kỹ lại, sẽ—”
“Nhân viên mới.” – Kim Trí Tú ngắt lời, vẫn không quay sang. – “Tên?”
Trân Ni ngớ người.
“D… Dạ? À… em là Kim Trân Ni ạ.” – Cô trả lời như một phản xạ.
“Cùng họ.” – Kim Trí Tú nhíu nhẹ mày, lần đầu tiên trong cuộc nói chuyện quay đầu sang, ánh mắt dừng trên bảng tên trước ngực cô. – “Tôi không nhớ K&K có nhiều người họ Kim như vậy.”
“Dạ…” – Cô lúng túng. – “Họ Kim… cũng khá nhiều… Em… không có liên quan gì đến họ Kim của… gia đình chị đâu ạ.”
Câu cuối lỡ miệng.
Không khí thoáng chùng xuống.
Chết rồi, sao mình dám nói câu “gia đình chị” với tổng tài thế này…
Nhưng trái với tưởng tượng, Kim Trí Tú chỉ im lặng một giây, rồi… cười nhạt.
Không phải cười vui vẻ, cũng không phải cười mỉa. Chỉ là một đường cong rất nhẹ nơi khóe môi.
“Cũng tốt.” – Cô quay đi. – “Tôi không thích dùng người vì quan hệ.”
Một câu, chẳng biết là nói với cô hay với… chính mình.
Thang máy “ting” – tầng 20.
Cửa mở.
Tầng 20 buổi sáng yên tĩnh đến kỳ lạ.
Trợ lý riêng bước nhanh đến, thấy Kim Trí Tú cùng đi với… nhân viên phòng Hành chính, hơi cau mày, nhưng không nói gì.
“Phòng làm việc của tôi.” – Kim Trí Tú chỉ cửa. – “Vào đi.”
Trân Ni nuốt nước bọt.
Đây là nơi mà mọi người bảo “đừng mong được bước vào, trừ khi có chuyện”…
Cô bước vào, cảm giác như vừa đi qua một bức tường vô hình.
Văn phòng rất rộng, nhưng không nhiều đồ. Mọi thứ được sắp xếp gọn gàng đến mức hoàn hảo. Bàn làm việc lớn, một sofa dài, tủ sách, thêm vài chậu cây xanh nhạt màu, tất cả tạo nên cảm giác… sạch, gọn, lạnh.
Trên bàn là bộ sưu tập bút máy, một số tài liệu được sắp xếp theo từng chồng, màn hình lớn treo trên tường đang hiển thị biểu đồ.
“Đóng cửa lại.” – Giọng Kim Trí Tú vang lên từ phía bàn.
“Dạ.” – Trân Ni vội quay lại, nhẹ nhàng đóng cửa.
Khoảnh khắc cánh cửa chạm khung, cô bỗng thấy…
nhịp tim mình như bị nhốt chung với cô trong căn phòng này.
Kim Trí Tú ngồi xuống ghế, mở tablet, lướt qua mấy dòng, rồi mới nhìn lên.
“Lại đây.”
Trân Ni bước đến, dừng cách bàn khoảng hai bước, hai tay nắm chặt.
“Gần hơn.”
Cô nghe lời, tiến thêm một chút. Bây giờ, chỉ cần ngẩng đầu thêm một chút nữa là cô có thể nhìn rõ từng sợi lông mi của tổng tài.
“Cô biết mình đã sai những gì sáng nay không?” – Trí Tú hỏi, giọng đều.
“Dạ…” – Trân Ni nuốt nước bọt. – “Thứ nhất, em in tài liệu trễ, không đảm bảo thời gian. Thứ hai, em thiếu kiểm tra, khiến thiếu một bộ. Thứ ba, em… làm ảnh hưởng đến tiến độ cuộc họp ạ.”
Cô liệt kê rành rọt, như đang tự bắn từng mũi tên vào người.
Kim Trí Tú chống khuỷu tay lên bàn, đan hai tay lại, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt cô.
“Còn gì nữa?”
Còn nữa?
Trân Ni giật mình.
“Dạ… em…” – Cô cố nhớ. – “À… em chưa xin phép chị An Nghi trước khi rời khỏi phòng… nên khiến chị khó xử khi bị hỏi tài liệu…”
Không khí tĩnh lặng.
Rồi, điều không ngờ nhất xảy ra:
Khóe miệng Kim Trí Tú hơi cong lên, như đang… hài lòng.
“Tự nhận thức không tệ.” – Cô gật nhẹ. – “Nhưng vẫn chưa đủ.”
Cô rời mắt khỏi Trân Ni, mở một file trên tablet, xoay màn hình về phía cô.
Trên đó là lịch cuộc họp, danh sách tài liệu, checklist chuẩn bị do phòng Hành chính soạn. Tên người phụ trách dòng cuối: Nguyễn Thảo – một nhân viên cũ, đã nghỉ việc tuần trước.
“Thường ngày, người chuẩn bị tài liệu này là cô ấy.” – Kim Trí Tú nói. – “Hôm nay thay người mới, đáng lẽ phòng Hành chính phải gửi email báo để tôi biết sẽ có vấn đề… nhưng họ không làm. Đó là lỗi hệ thống.”
Trân Ni ngơ ngác.
Cô tưởng sẽ bị mắng tiếp, ai ngờ tổng tài lại… phân tích quy trình.
“Nhưng,” – ánh mắt Kim Trí Tú quay lại, lạnh hơn một chút – “ngay trong hệ thống có lỗi, người trực tiếp thực hiện vẫn phải tự cứu mình. Cô biết lỗi lớn nhất của cô sáng nay là gì không?”
Trân Ni cắn môi, đầu óc quay cuồng.
In trễ… thiếu… chạy lên muộn…
Cô liều:
“Là… em không chuẩn bị phương án dự phòng ạ?”
Một phút im lặng.
Trái tim cô đánh lô tô.
Rồi Kim Trí Tú khẽ gật đầu.
Đó là lần đầu tiên, từ lúc gặp nhau đến giờ, Trân Ni cảm giác mình… trả lời đúng một câu hỏi trong đề kiểm tra vô hình.
“Đúng.” – Kim Trí Tú nói. – “Một bộ tài liệu giấy bị thiếu, cô hoàn toàn có thể mang theo một bản file trong USB hoặc gửi trước lên mail, để khi có tình huống xảy ra, chỉ cần bật màn hình lớn, chia sẻ nội dung. Không ai cần biết cô thiếu một bộ bản cứng.”
À…
Một ý tưởng đơn giản, nhưng trong lúc hoảng loạn, cô hoàn toàn không nghĩ tới.
Cô cúi đầu:
“Em xin lỗi. Em… sẽ rút kinh nghiệm.”
“Xin lỗi không đổi được kết quả.” – Kim Trí Tú nói. – “Nhưng nhận ra vấn đề và không lặp lại nó thì vẫn còn cứu được.”
Cô dựa lưng vào ghế, ánh mắt hơi nheo lại.
“Lần sau, nếu gặp tình huống tương tự, cô sẽ làm gì?”
“Em sẽ…” – Trân Ni hít sâu. – “Chuẩn bị file mềm trước, gửi cho trợ lý hoặc trực tiếp cho chị. Mang theo USB dự phòng. Trước giờ họp phải kiểm tra đủ số lượng. Nếu thiếu vẫn còn cách hiển thị trên màn hình, không làm gián đoạn ạ.”
Kim Trí Tú không nói gì, chỉ nhìn cô rất lâu.
Khoảnh khắc đó kéo dài đủ để Trân Ni nghe được tiếng tim mình.
“Ngẩng đầu lên.” – Bất chợt, Kim Trí Tú nói.
“Dạ?” – Cô giật mình.
“Ngẩng đầu. Nhìn tôi.” – Giọng không cao, nhưng không cho phép cãi.
Trân Ni từ từ ngẩng lên, đôi mắt đen vô thức chạm vào đôi mắt nâu trầm đang nhìn thẳng.
Lần đầu tiên, cô nhìn thẳng vào Kim Trí Tú ở khoảng cách gần đến vậy.
Không còn khoảng cách từ hành lang, không còn ánh đèn trắng của thang máy. Chỉ còn khoảng mấy bước, ánh đèn vàng nhạt, và… ánh mắt.
Nâu, trầm, sâu, như mặt hồ ngày mưa không gợn sóng, nhưng ẩn dưới vẫn là dòng nước chảy xiết.
“Nhớ kỹ.” – Kim Trí Tú nói chậm. – “Ở K&K, lỗi nhỏ hay lớn không quan trọng bằng việc… cô hoảng loạn hay không. Nếu chỉ một bộ tài liệu thiếu mà đã khiến cô đứng chết trân, không nghĩ ra giải pháp, cô không nên làm việc ở đây.”
Trân Ni thấy cổ họng mình nghẹn lại.
Không nên làm việc ở đây…?
Vậy là… cô sắp bị đuổi?
Cô vô thức siết chặt tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay.
“Nhưng,” – giọng Kim Trí Tú chậm lại, – “nhân viên mới, ngày thứ ba, bị ném vào cuộc họp quan trọng mà không được hướng dẫn đầy đủ… vẫn đứng thẳng, không khóc, không đổ lỗi. Cũng không tệ.”
…hả?
Não Trân Ni mất ba giây để xử lý câu nói đó.
Kim Trí Tú đưa mắt nhìn qua tập tài liệu trên cạnh bàn – thứ cô đã ôm lúc nãy.
“Tôi ghét nhất sự cẩu thả.” – Cô nói. – “Nhưng tôi chấp nhận những người biết mình sai ở đâu, và biết cách sửa. Cô nằm trong nhóm thứ hai… tạm thời là vậy.”
Tạm thời…
“Vậy nên,” – Kim Trí Tú khép lại tablet, đứng dậy. – “Tôi sẽ không vì một bộ tài liệu thiếu mà đuổi cô ngay. Tôi không có thời gian tuyển nhân viên mới mỗi tuần.”
Một kiểu… trấn an rất “Kim Trí Tú”.
Trân Ni muốn cười, nhưng không dám.
Cô chỉ cúi đầu thật sâu:
“Em cảm ơn chị… Em sẽ cố gắng không để chị thất vọng.”
Kim Trí Tú bước vòng qua bàn, đến gần cô hơn.
Khoảng cách rút ngắn, mùi hương nhè nhẹ quanh người cô lại một lần nữa lướt qua mũi Trân Ni.
Cô đứng sát đến mức có thể nhìn thấy rõ cúc áo sơ mi trắng đầu tiên, sợi cà vạt nhỏ, và vệt nếp trên vạt áo do ngồi lâu.
“Nhưng mọi chuyện sáng nay vẫn để lại một vấn đề.” – Kim Trí Tú nói nhỏ.
“V… vấn đề ạ?” – Trân Ni ngẩng lên, lo lắng trở lại.
“Phòng Hành chính rõ ràng thiếu người biết nhìn vấn đề theo góc nhìn của lãnh đạo.” – Ánh mắt Kim Trí Tú sắc lại. – “Họ chỉ làm việc như cái máy: in cái gì được gửi, không nghĩ đến bối cảnh. Tôi cần một người… ít nhất hiểu được logic của tôi.”
Cô dừng một nhịp.
“Và cô – Kim Trân Ni – vừa rồi trả lời không… quá tệ.”
Trái tim Trân Ni đập thịch.
Đây là… lời khen hả?
“Cho nên…” – Kim Trí Tú nhét tay vào túi quần, mặt bình thản như đang nói chuyện thời tiết. – “Từ ngày mai, ngoài công việc ở phòng Hành chính, cô sẽ tạm thời dành một nửa thời gian hỗ trợ trực tiếp cho tôi trong việc chuẩn bị tài liệu cuộc họp, lịch trình, ghi chú. Xem như… thư ký tạm thời.”
“S… sao ạ?!” – Trân Ni bật thốt, âm lượng tăng hẳn một tông.
“Có vấn đề?” – Ánh mắt Kim Trí Tú hơi nheo lại.
“Không… không, không có!” – Cô vội lắc đầu, tóc mái rối tung. – “Chỉ là… em… không nghĩ… em đủ khả năng…”
“Cô sẽ học.” – Kim Trí Tú nói, không cho phép phản đối. – “Nếu không học được, tôi sẽ đổi người. Đơn giản.”
Đơn giản.
Đối với người nói, có lẽ thật sự đơn giản.
Nhưng đối với người nghe, đó là án treo.
“Em…” – Trân Ni hít sâu. – “Em sẽ cố gắng.”
Kim Trí Tú nhìn cô thêm vài giây, như muốn xác định độ chắc của câu “cố gắng” đó.
“Được.” – Cô quay về bàn. – “Bây giờ về lại tầng 18 đi. Báo với trưởng phòng của cô quyết định này. Nếu họ có ý kiến, bảo họ đặt lịch làm việc với tôi.”
Trân Ni ngập ngừng:
“Em… em có thể hỏi một câu được không ạ?”
“Còn chưa làm đã hỏi?” – Giọng Kim Trí Tú nhạt đi, nhưng không phải từ chối.
“Dạ… tại sao… lại là em?” – Trân Ni nhìn mũi giày mình, rồi lấy hết dũng khí ngẩng lên. – “Có nhiều người giỏi hơn, nhanh hơn, làm lâu năm hơn…”
Khoảnh khắc ấy, trong đôi mắt nâu trầm của Kim Trí Tú thoáng qua một gì đó lạ lùng – như là… bật cười trong im lặng.
“Vì…” – Cô đáp, giọng đều đều – “tờ giấy hôm qua của tôi… rơi trúng mũi giày tôi, không phải của ai khác.”
…Hả?
Câu trả lời kỳ quặc đến mức não Trân Ni chết máy.
Kim Trí Tú thấy biểu cảm ngẩn ngơ của cô, cuối cùng cũng nhếch môi rõ hơn một chút.
“Tôi không tin vào duyên phận.” – Cô nói, như giải thích cho chính mình. – “Nhưng tôi tin vào… những lần va chạm đúng lúc.”
Ánh mắt cô chợt sắc lại, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Trân Ni.
“Hôm qua tờ giấy rơi, hôm nay thiếu tài liệu. Hai lần đều dính đến cô. Thay vì đuổi đi, tôi muốn xem… cô có thể biến những lần va chạm đó thành thứ có ích hay không.”
Trân Ni đứng yên, tim đập mạnh đến mức hơi thở cũng lệch.
Va chạm…
Đúng vậy.
Hôm qua là tờ giấy.
Hôm nay là tài liệu.
Ngày mai… sẽ là gì?
“Tạm thời vậy.” – Kim Trí Tú quay lại ghế. – “Còn kết quả cuối cùng… tùy thuộc cô.”
Cô cầm cây bút máy trên bàn, ra hiệu kết thúc.
Trân Ni cúi đầu thật thấp:
“Em cảm ơn chị.”
Cô lùi từng bước, tay chạm vào tay nắm cửa, cảm giác mỗi một động tác như đang bước từ một thế giới sang một thế giới khác.
Trước khi ra ngoài, cô vô thức quay lại.
Kim Trí Tú đã cúi xuống tập tài liệu khác, như thể cuộc trao đổi vừa rồi chỉ là một đoạn nhỏ trong lịch trình dày đặc của cô. Nhưng ánh đèn vàng chiếu lên quai hàm sắc, lên sợi tóc buông hờ, lên bàn tay đang cầm bút—
Có một thoáng rất ngắn, Trân Ni nghĩ:
Người phụ nữ này… đáng sợ thật.
Nhưng cũng… rực rỡ thật.
Cánh cửa khép lại.
Hành lang tầng 20 yên tĩnh hơn lúc cô bước vào.
Nhưng trong lòng cô, mọi thứ đang hỗn loạn như bão.
Thư ký tạm thời… cho Kim Trí Tú.
Phòng Hành chính – nơi mọi người còn bận rộn với giấy tờ – không hề biết, chỉ sau một cuộc họp, nhân viên mới đã vừa trầy vi tróc vẩy giữa ranh giới bị đuổi và được kéo lên gần hơn lửa trung tâm.
Khi thang máy đưa cô xuống tầng 18, đôi chân cô vẫn chưa hết run.
Hạ Linh vừa thấy cô ló ra khỏi thang máy đã lao tới, kéo cô sang góc:
“Ê, sao nãy giờ không thấy mặt? Khách Nhật đi rồi mà. Em bị An Nghi dằn mặt hả? Hay là… bị Kim tổng gọi?”
Trân Ni nhìn khuôn mặt tò mò sáng rực của Hạ Linh, trong đầu vang lại câu nói ban nãy:
“Tôi không tin vào duyên phận. Tôi tin vào… những lần va chạm đúng lúc.”
Cô nuốt nước bọt.
“Em… còn hơn cả bị gọi.” – Trân Ni thở ra, cảm giác như vừa chạy một trăm mét. – “Hình như… em sắp bị ném vào chảo dầu rồi…”
Hạ Linh tròn mắt:
“Ý em là…?!”
Nhưng chưa kịp kể, An Nghi đã gọi lớn:
“Kim Trân Ni. Vào phòng họp nhỏ. Bây giờ.”
Trân Ni quay đầu lại.
Ánh mắt của trưởng phòng không vui, nhưng trong đó… còn có một chút gì khác: bị thách thức, bị chen ngang, và… tò mò.
Va chạm đúng lúc… hả, Kim tổng?
Cô hít sâu, siết chặt tay.
Không biết là may hay xui, nhưng từ hôm nay, cuộc đời nhân viên mới của cô sẽ không còn đơn giản nữa.
Và tất cả…
bắt đầu từ một tờ giấy rơi và một lần thiếu tài liệu, những va chạm nhỏ nhưng đã kéo cô gần hơn với người phụ nữ đang ngồi trên đỉnh tòa tháp kính kia.