CHƯƠNG 2: KIM TRÂN NI – CÔ NHÂN VIÊN MỚI BẤT ĐẮC DĨ
Đêm đó, sau khi đã trở về phòng trọ nhỏ cách K&K ba trạm xe buýt, Kim Trân Ni nằm dài trên chiếc giường đơn, ánh đèn vàng mờ chiếu lên trần nhà loang lổ những vết ố cũ. Điện thoại để bên cạnh bóp tắt, màn hình vẫn hiện thông báo:
“Mẹ: Con về đến nơi chưa? Ngày đầu đi làm có mệt không?”
Trân Ni trả lời một tin ngắn gọn, rồi lại thả điện thoại sang bên.
Mọi thứ trong căn phòng đều nhỏ, chật, như cố bóp nghẹt không khí xung quanh. Nhưng điều khiến cô nghẹn nhất… không phải căn phòng.
Mà là số tiền nợ đang chờ gia đình cô mỗi tháng.
Cô xoay người, kéo chiếc chăn mỏng chỉ đủ che nửa người.
Ngoài trời mưa vẫn lách tách.
Mình thực sự… không có lựa chọn nào khác.
Hai tháng trước, mọi thứ đổ sập trong một ngày.
Ba cô – người đàn ông chất phác, hiền lành – ký nhầm một hợp đồng vay vốn lãi suất cao để mở rộng tiệm sửa xe. Chủ nợ đứng phía sau là dạng người ai trong khu cũng biết… chạm vào là mất trắng.
Ba cô bị lừa. Tiền không thấy đâu, chỉ còn lại khoản nợ lớn hơn cả giá trị ngôi nhà.
“Ni à… con cứ tiếp tục học đại học đi.” – mẹ cô vừa nói vừa chùi nước mắt, tay run run cầm chồng giấy nợ. – “Ba mẹ sẽ tự lo.”
“Tự lo cái gì được nữa mẹ?” – Trân Ni gằn giọng, chưa từng nói với mẹ như vậy bao giờ. – “Lãi chồng lãi mỗi ngày. Nhà mình bán cũng không đủ.”
Mẹ cô im lặng, chỉ còn tiếng khóc nấc.
Trân Ni nhìn hai bàn tay của mẹ – chai sần vì nhiều năm làm việc nhà thuê cho họ hàng xa – và biết cô không thể tiếp tục sống như một đứa trẻ được nữa.
Cô bỏ học, chuyển đến thành phố.
Nhân lực văn phòng, phục vụ quán cà phê, cộng tác viên nhập liệu… công việc gì cũng làm.
Nhưng lương đủ đâu?
Người ta nói:
“Muốn trả nợ nhanh – vào công ty lớn.”
K&K – mức lương khởi điểm cao hơn hẳn mặt bằng.
Một cơ hội… nhưng khó vào.
Trân Ni mất nửa tháng chuẩn bị CV, luyện phỏng vấn. Đến khi nhận được email báo trúng tuyển, cô đã bật khóc ngay trên xe buýt.
Nhưng bây giờ, sau một ngày va chạm đầu tiên với nỗi ám ảnh mang tên Kim Trí Tú, cô mới bắt đầu hiểu:
Ở đây, để tồn tại, không chỉ cần năng lực… mà còn cần sự cẩn thận tuyệt đối.
Mà điều đó… cô vừa phá hỏng trong ngày đầu tiên. Sáng hôm sau, tầng 18 vẫn nhịp độ cũ: nhanh, chính xác, nặng áp lực. Kim Trân Ni bước vào với đôi mắt thiếu ngủ, nhưng vẫn cố mỉm cười với lễ tân.Khi cô vừa đặt túi xuống bàn thì An Nghi xuất hiện.
“Trân Ni.”
Giọng nói đanh như tiếng bút gõ mặt bàn.
“Dạ… em chào chị.”
An Nghi khoanh tay, nhìn cô vài giây như muốn đọc được suy nghĩ trong đầu.
“Nghe nói hôm qua em… làm rơi hồ sơ của Kim tổng?”
Trân Ni cứng người. Tin đồn truyền nhanh đến mức đáng sợ.
“Em xin lỗi… nhưng em đã nhặt lại đầy đủ rồi ạ.”
“Em có biết,” – An Nghi nghiêng đầu, giọng nhẹ nhưng áp lực đè xuống nặng như đá – “một tờ giấy rơi khỏi bộ hợp đồng đó… có thể khiến chị phải viết bảng kiểm điểm dài hai trang không?”
“Em… em xin lỗi chị.” – Trân Ni cúi đầu, giọng nhỏ dần. – “Em sẽ không để xảy ra lần nữa…”
“Không phải xin lỗi chị.” – An Nghi ngắt lời. – “Xin lỗi người đã đưa tên em vào danh sách nhân viên mới thì đúng hơn.”
Trân Ni ngẩng lên, bối rối.
“Ý chị là… ai ạ?”
An Nghi khoanh tay, hơi cúi người sát gần:
“Một lãnh đạo cấp cao ở tầng trên… đã duyệt hồ sơ của em. Nếu em làm sai, người đó cũng mất uy tín.”
Lãnh đạo cấp cao? Tầng trên? Không phải… là Kim tổng chứ?
Không thể nào.
Trân Ni xua ý nghĩ đó khỏi đầu ngay lập tức.
Một người như Kim Trí Tú – lạnh lùng, khó gần, quyền lực – việc gì phải tự mình duyệt CV của một nhân viên phòng Hành chính?
Không hợp lý.
Cô lắp bắp:
“Nhưng… vì sao em được chọn ạ? CV của em bình thường lắm…”
“Không phải bình thường.” – An Nghi nói. – “Em có kinh nghiệm xử lý giấy tờ tốt, đánh máy nhanh, lại nhạy bén khi phỏng vấn. Những người như em phù hợp để làm thư ký tạm thời cho các phòng ban.”
“Thư… ký?”
Tim Trân Ni giật thót.
Cô không hề muốn dính đến các vị lãnh đạo cấp cao.
Nhưng An Nghi đã quay lưng:
“Chuẩn bị tinh thần đi. Nếu em hợp với công việc, chị sẽ phân cho em nhiều nhiệm vụ hơn.”
Nhiệm vụ hơn?
Cô không biết nên vui hay lo.
Trong khi đó, ở tầng 20 – "vương quốc của Kim tổng".
Văn phòng của Kim Trí Tú rộng, sang trọng nhưng không quá phô trương. Mùi hương gỗ nhẹ thoảng khắp phòng. Ánh sáng tự nhiên từ bức tường kính lớn đổ xuống bàn làm việc bằng gỗ óc chó.
Kim Trí Tú đang lật một trang tài liệu thì trợ lý riêng gõ cửa bước vào.
“Kim tổng, đây là hồ sơ đánh giá nhân viên mới năm nay.”
Cô không ngẩng lên.
“Đặt đó.”
“Vâng. À… chuyện hôm qua ở tầng 10… có cần xử lý gì không ạ?”
Trí Tú dừng bút.
Hình ảnh cô gái cúi đầu trong hành lang hiện lên trong đầu – dáng vẻ luống cuống nhặt giấy, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt đen lay láy nhìn cô trong hoảng hốt.
Một nhân viên mới… giàu biểu cảm đến kỳ lạ.
Cô gập tài liệu lại.
“Không cần.”
Trợ lý hơi ngạc nhiên.
Bất kỳ nhân viên mới nào gây rắc rối trong ngày đầu tiên đều sẽ được ghi chú vào hồ sơ. Nhưng Kim tổng lại nói “không cần”.
Trí Tú nói thêm:
“Không tổn thất. Không ảnh hưởng tiến độ. Và cô ấy… nhận lại được đủ giấy tờ.”
Điều cuối cùng cô nói nhỏ đến mức chính cô cũng không chắc đó là lý do thật sự.
Trợ lý hiểu ý, gật đầu rời đi. Khi cửa đóng lại, Kim Trí Tú ngả lưng nhẹ vào ghế.
Cô đưa hai ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn, vô thức.
Cái tên "Kim Trân Ni" thoáng lướt qua tâm trí. Nhân viên mới… hay phá rối.
Có lẽ vậy.
Nhưng… khi cô nhớ lại đôi mắt ướt nước vì chạy trong hành lang, gương mặt đỏ lên vì hoảng, và khoảnh khắc cô gái ấy đứng chết lặng khi nhìn thấy mình…
Cô khẽ nhếch môi.
Không hẳn là mỉm cười, nhưng cũng không lạnh như thường ngày.
Thú vị thật.
Cùng lúc đó, ở tầng 18.
“Trân Ni! Em có tài liệu chuyển cấp khẩn đây!”
Một chị đồng nghiệp đặt trước bàn cô một chồng giấy mới.
“Cái này em phải đưa lên tầng 20 cho trợ lý Kim tổng ký.”
Tầng 20.
Hai chữ đó khiến toàn thân Trân Ni cứng lại.
“Em… em lên ạ?”
“Ừ. Không khó đâu. Em chỉ cần đưa cho trợ lý là được. Không gặp Kim tổng đâu mà sợ.”
Nhưng chính câu “không gặp Kim tổng đâu” lại khiến lòng Trân Ni đập nhanh hơn. Bởi cô biết, căn tòa nhà này rộng lớn, nhưng định mệnh đôi khi lại rất nhỏ bé.
Cô ôm chồng tài liệu, bước vào thang máy.
Tầng 20.
Cửa mở.
Không gian tĩnh lặng như một thế giới khác.
Sàn gỗ bóng, ánh đèn vàng ấm áp.
Âm thanh gần như biến mất.
Trợ lý của Kim tổng đứng chờ ở quầy tiếp khách, mỉm cười lịch sự khi thấy cô.
“Bạn là… nhân viên mới trong Hành chính? Đưa tài liệu đây tôi xem.”
Trân Ni đưa tài liệu bằng hai tay, giữ lễ phép tuyệt đối. Trợ lý lật qua vài trang, gật đầu.
“Được rồi. Lần sau, bạn có thể đặt ở đây là được.”
“Dạ, cảm ơn chị.”
Cô cúi chào thật thấp.
“À này.” – Trợ lý gọi cô lại. – “Hôm qua… cô gặp Kim tổng đúng không?”
Trân Ni đông cứng.
“Dạ… chỉ vô tình thôi ạ…”
“Không sao.” – trợ lý mỉm cười đầy ẩn ý. – “Có người gặp lần đầu đã bị dọa đến khóc. Cô… ổn hơn nhiều.”
Trân Ni cười gượng.
“Dạ… chắc… tại em không kịp cảm nhận gì…”
Trợ lý cười nhạt, nhìn cô với ánh mắt như đã thấy tất cả.
“Đừng lo. Kim tổng… không ăn thịt ai đâu.”
Ngay thời điểm đó—
Cánh cửa phòng cuối hành lang bật mở.
Tiếng giày cao gót vang lên đều đặn.
Trân Ni quay đầu lại.
Kim Trí Tú bước ra.
Ánh mắt nâu trầm lướt nhanh qua hai người, rồi… dừng lại một nhịp rất nhỏ trên Trân Ni.
Không ai nói gì.
Nhưng tim Trân Ni đập mạnh đến mức cô sợ người bên cạnh nghe thấy.
Kim Trí Tú đi ngang qua, mùi hương nhẹ ấy một lần nữa lướt qua người Trân Ni.
Lần này, cô không bị tờ giấy nào làm mất mặt.
Không làm rơi gì.
Không nói gì ngu ngốc.
Nhưng vì lý do nào đó… ánh mắt của Kim tổng vẫn dừng trên cô lâu hơn bình thường. Chỉ một giây. Nhưng đủ để làm người ta mất bình tĩnh.
Trợ lý liếc sang, giọng nhỏ nhưng sắc bén:
“Cô đúng là nhân viên mới… nhưng Kim tổng nhìn cô hơi lâu đấy.”
“D… Dạ??”
“Không cần lo.” – Trợ lý khoanh tay. – “Kim tổng rất khó để ý ai. Cô không gây rắc rối, thế là tốt lắm rồi.”
Trân Ni gật gật, mặt đỏ như bị sốt.
Khi thang máy đưa cô xuống tầng 18, trái tim cô vẫn chưa kịp bình thường lại.
Rốt cuộc… tại sao Kim tổng lại nhìn mình như vậy?
Cô đâu biết—
Ở tầng 20, sau khi bước vào phòng họp, Kim Trí Tú dừng lại một giây, tay đặt lên cửa.
Hình ảnh cô gái nhỏ nhắn ôm chồng hồ sơ, đứng thẳng người trước mặt mình vừa rồi… lại hiện lên.
Một ánh nhìn… không phải vì khó chịu.
Mà vì… quen mắt.
Hoặc… hợp mắt.
Kim Trí Tú khẽ nhíu mày.
Phiền thật.
Cô ghét việc bản thân phân tâm vì chuyện không quan trọng.
Nhưng Kim Trân Ni—
chỉ gặp hai lần thôi mà…
Lại gây… chú ý.