CHƯƠNG 1: TIN ĐỒN VỀ NỮ TỔNG TÀI KIM TRÍ TÚ

5:44:00 AM

TỔNG QUAN : 50 CHƯƠNG

CHƯƠNG 1: TIN ĐỒN VỀ NỮ TỔNG TÀI KIM TRÍ TÚ

Buổi sáng ở trung tâm thành phố luôn bắt đầu bằng tiếng còi xe và ánh đèn tín hiệu nhấp nháy trên những con đường chưa kịp tỉnh ngủ. Tòa nhà kính của Tập đoàn K&K vươn lên như một tảng băng trong trẻo, lạnh lẽo, soi rõ bóng từng nhân viên vội vã bước qua cửa.

Kim Trân Ni kéo dây đeo túi xách, hít một hơi thật sâu trước khi bước qua cổng quay. Đồng phục mới may có vẻ hơi rộng ở vai, cổ áo sơ mi trắng cứng ngắc cứa nhẹ vào da, nhắc cô nhớ:

“Mình thực sự… đã vào đây làm rồi.”

Đối với phần lớn mọi người, K&K là biểu tượng của thành công, của mức lương đủ để sống thoải mái trong thành phố đắt đỏ này. Nhưng với Trân Ni hôm nay, đó còn là chiếc phao tiền bạc cuối cùng mà cô cố bám lấy để không bị gia đình kéo chìm xuống cùng đám nợ đang chực chờ.

“Chào mừng cô đến với K&K. Hôm nay là ngày đầu tiên à?”

Giọng cô nhân viên lễ tân vang lên, lịch sự và được luyện tập kỹ đến mức khó đoán được cảm xúc. Cô ta nhìn qua bảng tên gài vội trên ngực áo của Trân Ni.

“Dạ, em là… nhân viên phòng Hành chính – Nhân sự.”

Trân Ni mỉm cười, cúi người một chút. Cử chỉ lễ phép ấy đã trở thành thói quen.

Lễ tân ấn vài nút trên màn hình, phía sau vang lên tiếng tít tít của cổng an ninh.

“Đi thang máy bên tay phải, tầng 18. À…” – cô lễ tân hơi nghiêng người, hạ giọng – “Ở đây có… quy định ngầm: nếu vô tình gặp tổng tài trong thang máy, tốt nhất đừng nhìn chằm chằm, đừng bắt chuyện, đừng cười… Nói chung là… càng ít gây chú ý càng tốt.”

Trân Ni chớp mắt.

“Dạ? Tại sao ạ?”

Cô lễ tân nhoẻn cười, nhưng nụ cười không chạm tới mắt.

“Cô chưa nghe tin đồn về Kim tổng sao?”

Tin đồn.

Từ đó như một lưỡi dao mỏng, lạnh, xẹt qua không khí.

Tầng 18 của K&K là một không gian khác hẳn bầu không khí đông đúc ở sảnh. Ánh sáng trắng từ dãy đèn dài phản chiếu trên mặt sàn bóng loáng. Các vách kính trong suốt ngăn cách từng khu vực, nhìn đâu cũng thấy dáng người đi qua đi lại, tài liệu trên tay, mặt nghiêm túc.

Tin đồn về Kim tổng?

Trân Ni bước đều theo lời chỉ dẫn trên email chào mừng nhân viên mới. Cô vừa đi vừa lơ đãng nhớ lại cuộc trò chuyện tối qua với mẹ qua điện thoại.

“Ni à, con chắc chứ? Công ty lớn như vậy… có khi họ bóc lột con…”

“Con chịu được.” – Trân Ni nằm dài trên chiếc giường cũ kỹ trong phòng trọ, nhìn trần nhà. – “Chỉ cần trả được nợ, con làm gì cũng được. Mẹ đừng lo.”

Ở đầu dây bên kia, mẹ im lặng một lúc lâu. Rồi rất khẽ:

“Xin lỗi con…”

Không phải lần đầu bà nói câu đó. Nhưng mỗi lần như vậy, lòng Trân Ni vẫn nhói lên.

Cô lắc nhẹ đầu, cố xua đi cảm xúc. Không được mềm yếu bây giờ.

“Bạn là nhân viên mới à?”

Giọng nói kéo cô trở về hiện tại. Một cô gái tóc cột cao, mặc vest đen ôm dáng, giày cao gót gõ từng tiếng chắc nịch tiến lại gần. Trên bảng tên ghi: An Nghi – Trưởng phòng Hành chính – Nhân sự.

“Dạ, em là… Kim Trân Ni.”

Cô hơi khựng khi nhận ra hai người cùng họ. Thế nhưng họ Kim đâu phải hiếm.

An Nghi nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt không quá lạnh, nhưng cũng chẳng thể gọi là ấm.

“CV của em rất ổn. Nhưng công ty này không chỉ cần năng lực, mà còn cần… sức chịu đựng.” – Cô nhếch môi. – “Nhất là khi tầng trên nữa có một người không dễ đối phó.”

Trân Ni nuốt nước bọt.

“Ý chị là… Kim tổng ạ?”

An Nghi không trả lời thẳng, chỉ khẽ hất cằm về phía một dãy ô kính lớn ở cuối hành lang.

“Tầng 20, phòng làm việc cao nhất.” – Cô nói. – “Tốt nhất, em đừng mong có cơ hội lên đó. Người nào bị gọi lên, thường chẳng có chuyện gì tốt đẹp.”

Đúng lúc ấy, có một nhóm nhân viên đi ngang qua, vừa đi vừa thì thào.

“Nghe nói tuần trước có trưởng phòng bị đuổi chỉ sau một cuộc họp với Kim tổng.”

“Ừ, nghe bảo là vì làm thất thoát một hợp đồng lớn…”

“Không, tao nghe là chỉ do… trả lời sai một câu hỏi.”

Những mẩu tin vụn vặt đan thành một bức tranh mơ hồ.

Kim Trí Tú – nữ tổng tài lạnh lùng, sắc bén đến mức người ta chỉ cần nghe tên đã thấy muốn lùi lại vài bước.

“Được rồi, vào phòng họp. Tụi em sẽ được phổ biến quy định làm việc.” – An Nghi ngắt dòng suy nghĩ của Trân Ni, đẩy cửa.

Buổi orientation trôi qua trong biển thông tin: nội quy, quy trình làm việc, cách chấm công, hệ thống thưởng phạt. Nhưng điều khiến Trân Ni chú ý nhất là câu nói cuối cùng của An Nghi.

“Công ty này có hai điều tuyệt đối không được làm:

Một, để lộ thông tin mật.

Hai, đồn thổi về Kim tổng.”

Cả phòng họp xôn xao. Một anh chàng ngồi cuối bàn không nhịn được, khẽ giơ tay.

“Nhưng mà… tin đồn đã lan khắp mọi nơi rồi ạ…”

An Nghi đưa mắt liếc anh ta, giọng lạnh đi vài độ:

“Tin đồn lan ở đâu, thì để nó ở đó. Còn trong phạm vi công ty, nhất là tại văn phòng, mọi người nên nhớ: chúng ta sống nhờ công việc, không sống nhờ chuyện phiếm.”

Không khí chùng xuống. Ai nấy đều cúi đầu nhìn tài liệu.

Trân Ni cũng vậy. Song trong lòng cô, sự tò mò lại càng được thắp lên. Người ta cấm nói, nghĩa là phía sau chắc chắn có rất nhiều chuyện.

Rốt cuộc, Kim Trí Tú là người thế nào?

Giờ nghỉ trưa, căng-tin tầng 5 đông nghịt. Mùi đồ ăn, tiếng kéo ghế, tiếng thì thầm dồn lại thành một mớ hỗn độn dễ chịu. Đối với nhân viên, đây là nơi hiếm hoi họ có thể thật sự… thả lỏng.

Trân Ni đứng trong hàng, trên khay là suất cơm rẻ nhất. Tài khoản của cô chỉ còn vài trăm nghìn sau khi đóng tiền trọ và gửi về nhà một khoản nhỏ. Lương tháng đầu còn lâu mới đến.

“Ê, nhỏ mới, qua bàn này ngồi nè!”

Một giọng con gái vui vẻ gọi. Trân Ni ngẩng lên, thấy một cô gái tóc nhuộm nâu sáng vẫy tay rối rít. Bên cạnh là một chàng trai gầy gò, kính tròn, dáng vẻ trí thức.

“Em… gọi chị?” – Trân Ni hơi bối rối.

“Ừ, chị đây thích nhân viên mới lắm.” – Cô gái nháy mắt. – “Chị là Hạ Linh, phòng Marketing. Còn ông này là Minh Quân, IT. Bọn chị không cắn đâu, yên tâm.”

Minh Quân đẩy gọng kính, gật đầu:

“Chào mừng đến với chiến trường K&K.”

Không hiểu sao, câu nói đó lại khiến Trân Ni hơi bật cười.

Sau vài câu hỏi xã giao, Hạ Linh gần như không kiềm được bản chất nhiều chuyện:

“Em biết gì về Kim tổng chưa?”

Trân Ni do dự:

“Em… mới chỉ nghe qua một chút. Mọi người bảo không nên nói ở công ty…”

“Chà, An Nghi lại dọa người mới à?” – Hạ Linh bĩu môi. – “Biết vừa đủ thì vẫn sống được mà. Đúng không, Minh Quân?”

Minh Quân thở dài.

“Chị đừng kéo tôi vào. Tôi còn muốn lĩnh lương tháng này.”

Hạ Linh phớt lờ, nghiêng người về phía Trân Ni, thì thầm:

“Đầu tiên, em phải biết là Kim Trí Tú không giống bất kỳ nữ tổng tài nào trong phim đâu. Cô ấy trẻ, rất trẻ. Mới ba mươi hai, ba mươi ba gì đó. Nhưng đã ngồi ghế cao nhất, nắm gần hết cổ phần.”

“Trẻ vậy sao?” – Trân Ni ngạc nhiên. Trong đầu cô hiện ra hình ảnh một người phụ nữ già dặn, khắc nghiệt.

“Ừ.” – Hạ Linh gật gù. – “Xinh nữa. Nhưng lạnh. Lạnh kiểu… nhìn qua kính ô tô thôi đã thấy nhiệt độ phòng giảm vài độ rồi.”

Minh Quân xen vào, giọng nhỏ như sợ tường cũng có tai:

“Có giai thoại là, hồi mới tiếp quản công ty, cô ấy đã cho thôi việc gần một nửa cấp quản lý cũ trong vòng nửa năm. Chỉ vì… không phù hợp cách làm việc mới. Từ đó, ai cũng biết: đừng trông mong Kim tổng nương tay.”

Trân Ni im lặng, chiếc thìa trong tay bỗng trở nên nặng nề. Một nửa vì sợ, một nửa… vì tò mò.

“Nhưng mà…” – Hạ Linh hạ giọng thêm nữa. – “Cũng có người nói, Kim tổng không phải người vô cảm. Có lần cô ấy đi công tác, máy bay gặp trục trặc. Một hành khách hoảng loạn, đứa bé thì khóc. Kim tổng đã bế đứa bé suốt chuyến bay, trấn an người mẹ. Mấy tấm hình bị chụp trộm rồi tung lên mạng, fan khen cô ấy là ‘nữ thần băng lãnh ôn nhu’. Nghe buồn cười ghê không?”

Nữ thần băng lãnh ôn nhu.

Từ ngữ mâu thuẫn, giống như… ánh mắt của ai đó lạnh mà lại chứa cái gì đó rất ấm.

Trân Ni không hiểu sao tim mình khẽ động. Có lẽ do giọng kể sinh động của Hạ Linh, hoặc do bản thân cô vốn là người dễ mềm lòng trước những mảnh ghép dịu dàng trong một nhân vật tưởng như đáng sợ.

“Nhưng mà cũng chỉ là chuyện trên mạng. Ở công ty, chưa ai thấy cô ấy… dịu dàng với ai bao giờ.” – Hạ Linh chỉ thìa về phía trần nhà, nơi hướng lên các tầng trên. – “Tầng 20 là vương quốc của cô ấy. Thang máy riêng, lối đi riêng. Bọn chị cả năm chắc chưa nhìn thấy mặt thật ba lần.”

Tầng 20… vương quốc của cô ấy.

Trân Ni ngước lên, xuyên qua trần nhà, tưởng tượng phía trên đầu là một không gian khác – lạnh, yên tĩnh, cách biệt với nơi cô đang ngồi.

“Nhưng mà em cứ yên tâm.” – Hạ Linh vỗ nhẹ lên tay cô. – “Chỉ cần em không làm sai, không chọc đến mấy người cấp cao, đặc biệt là không làm mất mặt Kim tổng, thì vẫn sống tốt.”

“Ừ, nhớ kỹ câu ‘không làm mất mặt Kim tổng’.” – Minh Quân bổ sung. – “Trong công ty này, đó là quy tắc vàng.”

Trân Ni gật đầu, ghi nhớ.

Cô nào biết, chỉ vài giờ sau, chính mình sẽ là người… phá vỡ quy tắc vàng đó.

Chiều, mưa bất chợt. Mây đen kéo đến che lấp cả thành phố, khiến những vách kính vốn sáng suốt của tòa nhà K&K trở nên xám xịt.

Tầng 18 yên tĩnh hơn buổi sáng. Mọi người im lặng làm việc, chỉ còn tiếng lách cách của bàn phím và tiếng lật giấy. Trân Ni ngồi ở dãy bàn cuối, gần cửa sổ, đang cẩn thận sắp xếp lại tài liệu cho An Nghi.

“Tập hồ sơ này em phải mang xuống phòng lưu trữ tầng 10, ký nhận rồi mang bản cứng lên cho chị ký sau.” – An Nghi đặt trước mặt cô một chồng tài liệu dày. – “Nhớ kỹ, trong đó có hợp đồng mới của Kim tổng. Lỡ làm rơi, làm hỏng thì chị cũng không cứu được em đâu.”

Nghe đến từ “Kim tổng”, Trân Ni tự khắc cẩn trọng gấp đôi.

“Dạ em hiểu.” – Cô ôm chồng tài liệu vào ngực, đứng dậy.

Thang máy giờ này không đông. Cửa mở ra, bên trong chỉ có một người đàn ông trung niên, có lẽ là quản lý nào đó, và một cô nhân viên cầm hộp hồ sơ khác.

Trân Ni bước vào, quay lưng về phía cửa, tay vẫn giữ chặt chồng giấy tờ. Cô cảm thấy hơi hồi hộp, sợ mình lỡ làm rơi thứ gì. Mồ hôi tay bắt đầu ướt dần.

Thang máy dừng ở tầng 16. Cửa mở ra.

Không ai bước vào.

Nhưng trước khi cửa đóng lại, giọng lễ tân từ xa vang lên:

“Kim tổng, thang máy riêng bên này ạ.”

Cánh cửa kịp khép lại, chỉ để lại tiếng giày cao gót rất nhẹ chạm vào sàn ở phía ngoài. Trân Ni chỉ kịp thấy một bóng người thoáng qua khe cửa hẹp: dáng cao, gọn, vest đen cắt may hoàn hảo.

Tim cô bỗng dưng đập nhanh hơn.

Là… cô ấy?

“Em mới vào nên chưa biết, nhưng nếu lỡ gặp Kim tổng trong thang máy, tốt nhất đừng nhìn chằm chằm, đừng bắt chuyện, đừng cười…” – Lời dặn của lễ tân buổi sáng vang lại.

Thang máy tiếp tục đi xuống, tiếng “ting” vang lên đều đặn. Người đàn ông trung niên và cô nhân viên kia vẫn im lặng, mắt dán vào màn hình điện thoại, hoàn toàn không quan tâm vừa nãy ngoài cửa là ai.

Tầng 10.

Cửa mở.

Trân Ni ôm chặt chồng hồ sơ, bước ra. Dù không nhìn rõ mặt người vừa nãy, cô vẫn cảm thấy một luồng khí lạnh như còn vương lại trong không gian nhỏ bé này.

Phòng lưu trữ tầng 10 như một mê cung khổng lồ, đầy những kệ tài liệu cao đến trần nhà, mỗi ngăn đều dán nhãn cẩn thận. Ánh đèn vàng nhạt hắt xuống, tạo cảm giác mờ mờ, yên tĩnh đến kỳ lạ so với những tầng trên.

“Em là… nhân viên mới đúng không?”

Chị phụ trách phòng lưu trữ ngẩng lên hỏi khi thấy Trân Ni bước vào.

“Dạ, em đem hồ sơ xuống ký nhận.” – Trân Ni nhanh chóng đưa giấy tờ ra.

Thủ tục cũng không có gì phức tạp. Chị phụ trách ký vào biên bản, rồi bảo:

“Chờ chị một chút, chị lên lầu lấy chữ ký của sếp phòng. Em để hồ sơ ở đây được rồi.”

Trân Ni gật đầu, đặt chồng tài liệu lên mép bàn. Mưa ngoài trời đập vào cửa kính, tạo ra những vệt nước chạy dài. Cô vô thức đưa mắt nhìn, thở ra một hơi dài.

Một ngày đầu tiên, thật ra cũng không tệ lắm…

Ngay khoảnh khắc ấy, điện thoại trong túi rung lên. Là tin nhắn của mẹ.

“Ni, hôm nay công việc ổn không con?”

Cô cầm điện thoại, lòng mềm đi. Vừa soạn tin trả lời, tay hơi lỏng, không để ý khuỷu tay mình đang tì vào mép bàn.

Một tiếng soạt rất nhỏ vang lên.

Chồng hồ sơ trượt khỏi mặt bàn, đổ nhào xuống sàn.

“Tách!”

Âm thanh nhỏ thôi, nhưng đủ để tim Trân Ni như ngừng đập.

“Chết rồi…”

Cô vội quỳ xuống, hoảng hốt thu gom. Các tập tài liệu bung ra, giấy tờ văng tung tóe. Trong phút chốc, cả khu vực trước bàn đầy những tờ giấy trắng chữ đen.

Cô run tay nhặt từng xấp, cố xếp lại thứ tự. Mồ hôi rịn ra trên trán.

Không được, không được… Đây là hợp đồng của Kim tổng… Lỡ thiếu sót một tờ thôi chắc mình xong đời…

“Bộp.”

Một tờ hồ sơ trôi xa hơn các tờ khác, bị gió từ khe cửa thổi bay đến tận gần đầu kệ sách. Trân Ni vội đứng dậy, bước thật nhanh đến, cúi xuống nhặt.

Cùng lúc đó, cửa phòng lưu trữ “tách” một tiếng mở ra.

“Chị để quên chìa… khóa…”

Giọng chị phụ trách vang lên phía sau, nhưng Trân Ni không kịp quay đầu đáp. Bàn tay cô vừa chạm vào tờ giấy thì một cơn gió mạnh hơn từ hành lang lùa vào, tờ hợp đồng vút khỏi tay cô, phấp phới bay ra ngoài cửa.

“Hả?!”

Trân Ni hoảng hốt lao theo.

Hành lang tầng 10 khá vắng. Tờ giấy bị gió cuốn đến gần thang máy, chao đảo như đang chơi trò trốn tìm. Cô chạy theo, tim đập loạn.

“Từ từ đã…”

Cô gần với tờ giấy hơn, chỉ cần thêm một bước, là có thể nắm lấy góc.

Nhưng đúng lúc ấy, thang máy bên phải “ting” một tiếng. Cửa mở ra.

Tiếng giày cao gót đầu tiên chạm xuống sàn vang lên rất nhẹ.

Tờ giấy như cố tình chọn thời điểm tệ nhất, lượn thêm một vòng nữa rồi… đáp thẳng xuống mũi giày người vừa bước ra.

Một giây im lặng đến nghẹt thở.

Trân Ni đứng chết lặng cách đó vài bước, tay vẫn chìa ra, hơi thở gấp gáp. Mưa ngoài trời vẫn rơi, nhưng tất cả những gì cô nghe thấy lúc này chỉ là tiếng tim mình đang đập ầm ầm trong lồng ngực.

Người vừa bước ra từ thang máy cúi mắt nhìn tờ giấy dính trên mũi giày đen bóng loáng. Ngón tay thon dài, trắng đến mức gần như tương phản hoàn toàn với màu đen của giày, chậm rãi gắp lấy mép giấy.

Một động tác đơn giản, nhưng lại mang theo cảm giác cực kỳ ung dung và… nguy hiểm.

Từ từ, người đó ngẩng lên.

Đôi mắt đầu tiên mà Trân Ni nhìn thấy là một màu nâu trầm, nhưng sâu và lạnh như đáy nước hồ mùa đông. Hàng mi dài, sống mũi cao, môi mỏng – tất cả kết hợp lại thành một gương mặt mà nếu gặp trên tạp chí, người ta sẽ nghĩ là ảnh được chỉnh sửa kỹ lưỡng.

Nhưng giờ phút này, gương mặt ấy bằng xương bằng thịt, đứng cách cô chỉ vài bước.

Kim Trí Tú.

Không cần ai giới thiệu, Trân Ni cũng biết đó là ai.

Không phải vì cô đã từng nhìn thấy ảnh trên báo – thật ra, cô cũng không nhớ rõ. Mà vì khí thế quanh người phụ nữ này khác hoàn toàn bất kỳ ai cô từng gặp. Cảm giác như cả hành lang, cả tầng lầu, cả tòa nhà… vô thức nhường đường cho sự hiện diện của cô.

Áo sơ mi trắng bên trong vest đen, cài đến cúc thứ hai. Cà vạt mảnh, thắt gọn gàng. Tóc dài buộc thấp, vài lọn rơi lỏng trước trán, nhưng không làm giảm đi vẻ sắc bén, thậm chí còn khiến cô trông… sống động hơn hẳn những bức chân dung lạnh lùng trong trí tưởng tượng của người ta.

Ánh mắt ấy liếc sơ qua Trân Ni, rồi dừng lại trên tờ giấy trong tay.

Giữa im lặng, giọng nói của Kim Trí Tú vang lên – trầm, thấp, không nhanh không chậm:

“Nhân viên phòng Hành chính – Nhân sự, Kim Trân Ni.”

Tim Trân Ni thót lên.

“Cô… biết em ạ?” – Câu hỏi bật ra khỏi miệng mà chính cô cũng không kịp suy nghĩ.

Sai.

Cô vừa phạm phải điều lễ tân đã dặn: đừng bắt chuyện.

Kim Trí Tú nhìn cô, khóe mắt khẽ nhếch. Không hẳn là cười, nhưng có chút gì đó như đang đánh giá.

“Tên cô nằm trong danh sách nhân viên mới.” – Cô nhấc tờ hồ sơ lên, khẽ lắc. – “Và đây là… hợp đồng của tôi.”

Chỉ một câu nói, mà khiến sống lưng Trân Ni lạnh ngắt.

“Em… xin lỗi.” – Cô vội cúi đầu thật thấp, hai tay chắp trước người. – “Em lỡ làm rơi, em sẽ kiểm tra lại ngay, đảm bảo không có thiếu sót gì…”

Cô nói càng lúc càng nhỏ, giọng lạc đi trong tiếng mưa ngoài kia.

Kim Trí Tú không đáp lại ngay. Ánh mắt cô lướt một vòng trên sàn, nơi vẫn còn vài tờ giấy chưa được nhặt hết, rồi quay lại nhìn người đang cúi gập người trước mặt mình.

“Nghỉ trưa.” – Cô nói.

“Dạ?”

Kim Trí Tú đưa tay xem đồng hồ.

“Giờ nghỉ trưa của cô đáng lẽ là để ăn, chứ không phải chạy đuổi theo giấy tờ như thế này.” – Giọng cô vẫn đều đều, không thể hiện quá nhiều cảm xúc. – “Nếu vì đói mà tay cô run, làm rơi hợp đồng của tôi, tôi sẽ phải xem xét lại cách phân bổ nhân sự của phòng Hành chính – Nhân sự.”

Trân Ni há hốc miệng, không biết nên đáp lại như thế nào. Cô không nghĩ vị tổng tài nổi tiếng lạnh lùng lại… quan tâm đến chuyện cô có ăn hay không theo kiểu vòng vèo như vậy.

“Lần sau,” – Kim Trí Tú nói tiếp, – “nếu không chắc mình có thể giữ nổi, tốt nhất đừng ôm nhiều thứ quá.”

Trân Ni siết chặt ngón tay.

“Dạ… em xin lỗi.” – Cô lặp lại, giọng khản đi. – “Em sẽ chú ý. Em sẽ… xếp lại ngay lập tức.”

Kim Trí Tú nhìn cô thêm vài giây. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, ánh mắt cô thoáng dịu đi một chút, như thể đã thấy quá nhiều nhân viên run rẩy trước mặt mình, và điều đó bắt đầu trở nên nhàm chán.

Cô đưa tờ giấy ra trước mặt Trân Ni.

“Giữ lấy.” – Cô nói. – “Hợp đồng này không thể mất. Nếu cô làm hỏng, không chỉ cô, mà cả người đã đưa nó cho cô cũng sẽ gặp phiền phức.”

Nhắc đến An Nghi, lòng Trân Ni càng hoảng.

Cô vội đưa hai tay nhận lại, như đang nhận một vật gì đó cực kỳ quý giá.

“Dạ, em sẽ giữ cẩn thận.”

Kim Trí Tú không nói thêm. Cô bước ngang qua Trân Ni, mùi hương nhè nhẹ lướt qua – không quá nồng, chỉ thoảng qua rồi tan mất, nhưng đủ để khiến đầu óc Trân Ni trống rỗng trong vài giây.

Khi cô quay đầu lại, Kim Trí Tú đã đi được một đoạn khá xa trên hành lang, từng bước ung dung, thẳng lưng, dáng người cao gầy nổi bật trên nền sàn gạch sáng màu.

Trân Ni đứng yên tại chỗ, tay vẫn ôm tờ giấy, ngực phập phồng.

Đây là… nữ tổng tài đáng sợ mà mọi người vẫn đồn?

Không giống lắm với những gì cô tưởng tượng.

Lạnh – đúng. Sắc – cũng đúng. Nhưng trong đôi mắt ấy… có khoảnh khắc rất ngắn, cô như thấy một tia gì đó khó diễn tả. Mệt mỏi? Hay… dịu dàng?

Có lẽ cô tưởng tượng.

“Ni! Em chạy đi đâu vậy?”

Chị phụ trách phòng lưu trữ chạy tới, thấy cô đứng đơ trong hành lang, thở dốc.

“Chị… em… làm rơi hồ sơ…” – Trân Ni ấp úng. – “Nhưng mà… Kim tổng… vừa ở đây.”

Mặt chị phụ trách tái đi.

“Em… em nói chuyện với Kim tổng rồi hả?”

“Dạ…” – Trân Ni cúi đầu, tự thấy mình thật ngu ngốc. – “Em… xin lỗi…”

Chị phụ trách nhìn cô từ đầu đến chân, có lẽ đang chờ xem cô có bị sét đánh từ trời rơi xuống không. Nhưng không, hành lang vẫn yên, chỉ có tiếng máy lạnh rì rì.

Cuối cùng, chị thở ra một hơi:

“Thôi được rồi. Miễn là hợp đồng vẫn còn đủ. Lần sau cẩn thận hơn. Em may lắm đấy…”

May… sao?

Nếu đây là “may”, Trân Ni tự hỏi “xui” sẽ trông như thế nào.

Cô ôm lại chồng hồ sơ, cẩn thận từng bước trở về phòng lưu trữ, rồi lại ôm chồng hồ sơ – đã được buộc chắc chắn – quay lại tầng 18.

Trên đường, hình ảnh đôi mắt nâu trầm kia cứ lặp đi lặp lại trong đầu.

Ở đâu đó, giữa thành phố ồn ào này, giữa hàng ngàn tin đồn và lời dặn dò “đừng nhìn, đừng nói, đừng cười”, Trân Ni đã nhìn, đã nói, thậm chí còn suýt nữa… bật cười vì câu nói kỳ lạ về giờ nghỉ trưa.

Cô nào biết, giây phút tờ giấy rơi trúng mũi giày của Kim Trí Tú, cũng là lúc cuộc đời bình yên – mặc dù bị nợ nần bủa vây – của cô bắt đầu rẽ sang một hướng khác.

Một hướng mà sau này, khi nhớ lại, cô chỉ có thể nghĩ:

Hóa ra, tất cả bắt đầu từ… một tờ giấy bay nhầm chỗ.

CHƯƠNG 2: KIM TRÂN NI – CÔ NHÂN VIÊN MỚI BẤT ĐẮC DĨ

 TỔNG QUAN : 50 CHƯƠNG

TrendingMore

Xem thêm