CHƯƠNG 17
Sau ngày Kim Seo Rin xuất hiện, Kim Trân Ni bắt đầu học cách biến mất một cách rất khéo léo.
Cô vẫn đến công ty đúng giờ.
Vẫn hoàn thành công việc đầy đủ.
Vẫn trả lời mọi yêu cầu của Kim Trí Tú bằng giọng điệu chuẩn mực không chê vào đâu được.
Chỉ là… cô không còn ở gần nữa.
Không còn những lần chủ động bước vào phòng tổng tài khi chưa được gọi.
Không còn ánh mắt vô thức tìm kiếm giữa hành lang.
Không còn đứng lại thêm một nhịp sau khi giao tài liệu.
Khoảng cách ấy không lớn, nhưng đủ để người tinh ý nhận ra.
Và Kim Trí Tú là người tinh ý nhất.
Buổi sáng, Trí Tú bước ra khỏi thang máy, theo thói quen nhìn về bàn làm việc của Trân Ni. Cô thấy Trân Ni đang cúi đầu, tập trung vào màn hình, gương mặt bình thản đến mức lạnh lẽo. Khi Trí Tú đi ngang, Trân Ni đứng dậy chào đúng mực, rồi ngồi xuống ngay sau đó, không thêm một lời.
Không sai.
Nhưng rất khác.
Trong phòng họp, Trân Ni ngồi xa hơn thường lệ. Khi Kim Trí Tú đặt câu hỏi, cô trả lời gọn gàng, súc tích, không thừa một chữ. Không còn sự do dự, cũng không còn sự gần gũi.
Kim Trí Tú nhận ra điều đó sau cuộc họp thứ hai trong ngày.
Cô gọi Trân Ni vào phòng.
“Cô tránh tôi?”
Trí Tú hỏi thẳng.
Trân Ni đứng trước bàn làm việc, lưng thẳng, tay đặt gọn trước người.
“Không ạ.”
Cô đáp.
“Em chỉ làm đúng vị trí của mình.”
“Vị trí nào?”
Kim Trí Tú hỏi tiếp.
Câu hỏi ấy khiến Trân Ni khựng lại trong tích tắc rất ngắn.
“Nhân viên.”
Cô nói.
“Và cấp dưới.”
Không khí trong phòng đông cứng.
Kim Trí Tú nhìn cô rất lâu, như muốn tìm một vết nứt nào đó trong lớp bình tĩnh đang bao phủ người đối diện. Nhưng Trân Ni không cho cô cơ hội ấy.
“Nếu không còn việc gì.”
Trân Ni nói tiếp, giọng vẫn đều.
“Em xin phép ra ngoài.”
Cô quay lưng đi trước khi Kim Trí Tú kịp nói thêm.
Cánh cửa khép lại.
Kim Trí Tú ngồi yên, bàn tay đặt trên mặt bàn siết chặt hơn bình thường. Cô không quen với việc bị tránh né, càng không quen với cảm giác mình vừa để vuột khỏi tay một điều gì đó mà đáng ra đã có thể giữ chặt.
Buổi trưa, Kim Seo Rin lại xuất hiện.
Lần này, cô ta bước vào phòng tổng tài với dáng vẻ thoải mái hơn hôm trước. Ánh mắt lướt quanh căn phòng quen thuộc, khóe môi cong lên một nụ cười mang theo ký ức cũ.
“Em không nghĩ chị vẫn giữ cách bài trí này.”
Seo Rin nói.
“Mười năm rồi.”
Kim Trí Tú không đáp lại ngay.
“Em về lần này.”
Seo Rin tiếp.
“Là vì gia đình.”
Cô ta dừng lại một nhịp, rồi nói tiếp, rất nhẹ.
“Và vì chị.”
Kim Trí Tú ngẩng lên, ánh mắt lạnh đi.
“Chuyện của chúng ta đã kết thúc.”
Cô nói.
“Em biết.”
Seo Rin mỉm cười.
“Nhưng có những thứ… không kết thúc dễ vậy đâu.”
Câu nói ấy như một hạt mầm gieo xuống đúng chỗ bất an nhất.
Buổi chiều, Trân Ni vô tình nghe được một đoạn đối thoại ngắn ở pantry.
“… người cũ của Kim tổng đó.”
“Nghe nói là mối tình lâu năm.”
“Thảo nào tổng tài hôm nay tâm trạng khác hẳn.”
Trân Ni đứng sau cánh cửa, tay cầm cốc nước lạnh đến tê.
Cô không nghe thêm nữa.
Không cần.
Những mảnh ghép tự động xếp lại trong đầu cô theo cách tàn nhẫn nhất.
Một người cũ.
Một mối quan hệ sâu.
Một đêm vượt giới hạn với cô.
Trân Ni cười rất khẽ.
Hóa ra, cô chỉ là một khoảng trống được lấp tạm.
Tối đó, Kim Trí Tú nhắn tin.
“Ở lại. Tôi cần nói chuyện.”
Tin nhắn hiện lên rất rõ trên màn hình điện thoại.
Trân Ni nhìn nó rất lâu.
Rồi đặt điện thoại úp xuống.
Cô không trả lời.
Lần đầu tiên kể từ khi bước chân vào K&K, Kim Trân Ni xin nghỉ phép sớm. Cô về phòng trọ khi trời còn chưa tối hẳn, ngồi xuống giường, ôm gối, để cho cảm xúc tràn lên không cần kiểm soát.
Cô không khóc lớn.
Chỉ là nước mắt rơi ra rất chậm.
Cô nhớ lại ánh mắt Kim Trí Tú trong đêm đó. Sự gần gũi. Hơi ấm. Cảm giác được chọn.
Và rồi, sáng hôm sau, mọi thứ lại trở về vị trí cũ. Lạnh lùng. Rõ ràng. Có trật tự.
Trân Ni hiểu rồi.
Cô không thể trách Kim Trí Tú. Người đứng ở vị trí đó có quyền có quá khứ, có người cũ, có những mối quan hệ không dễ cắt đứt.
Người không nên mơ mộng… là cô.
Điện thoại rung lần nữa.
Là Kim Trí Tú.
Trân Ni tắt máy.
Cô nhắm mắt lại, tự nói với mình một câu rất rõ.
Mình cần lùi lại.
Không phải vì hết yêu.
Mà vì yêu nhiều hơn mức mình có thể chịu đựng.
Và từ khoảnh khắc đó, Kim Trân Ni bắt đầu dựng lên khoảng cách đầu tiên giữa cô và Kim Trí Tú.
Một khoảng cách không ai ra lệnh.
Nhưng lại đủ sâu để khiến cả hai cùng đau.
CHƯƠNG 18