CHƯƠNG 16: BẤT CHẤP MỌI THỨ TÔI VẪN LUÔN YÊU EM - KIM TRÍ TÚ x KIM TRÂN NI

2:06:00 AM

TỔNG QUAN : 50 CHƯƠNG

CHƯƠNG 16

Buổi sáng sau đêm đó đến rất sớm.

Kim Trân Ni tỉnh dậy khi ánh sáng mờ nhạt len qua khe rèm, rơi xuống sàn nhà thành những vệt dài nhạt màu. Cô nằm yên vài giây, cơ thể còn lưu lại cảm giác rất rõ của những gì đã xảy ra, không cần phải nhớ lại cũng biết đó không phải một giấc mơ.

Bên cạnh, Kim Trí Tú đã thức.

Cô đứng trước cửa sổ, lưng quay lại, áo sơ mi đã mặc chỉnh tề. Dáng người quen thuộc ấy vẫn thẳng, vẫn lạnh, nhưng có gì đó khác hẳn tối qua. Không phải xa cách, mà là… trầm hơn.

Trân Ni ngồi dậy, kéo chăn lên vai.

“Chị không ngủ nữa sao?”
Cô hỏi khẽ.

Kim Trí Tú quay lại, ánh mắt lướt qua Trân Ni rất nhanh, như thể sợ nếu nhìn lâu hơn, mọi thứ sẽ mất kiểm soát.

“Cô nên về trước.”
Trí Tú nói.
“Hôm nay tôi có lịch họp sớm.”

Không phải câu nói lạnh lùng.
Nhưng cũng không còn sự thân mật của đêm qua.

Trân Ni hiểu.

Cô gật đầu, không hỏi thêm, không níu kéo. Cô thay đồ rất nhanh, chỉnh lại mái tóc, cố giữ cho mình trông bình thường nhất có thể. Trước khi rời đi, cô dừng lại một chút.

“Chuyện tối qua…”
Trân Ni lên tiếng, giọng nhỏ.

Kim Trí Tú không để cô nói hết.

“Tôi nhớ.”
Cô đáp.
“Và tôi không phủ nhận.”

Chỉ một câu đó thôi, nhưng đủ để Trân Ni hít sâu, gật đầu rồi bước ra ngoài.

Cánh cửa khép lại.

Cả hai cùng biết, kể từ giây phút này, mọi thứ sẽ bước sang một giai đoạn khác. Nguy hiểm hơn. Rối rắm hơn. Và không thể quay đầu.

Ở công ty, Kim Trân Ni đến đúng giờ. Cô ngồi vào bàn làm việc, mở máy, ép bản thân tập trung. Nhưng cả buổi sáng, đầu óc cô như bị kéo căng. Mỗi tiếng bước chân ngoài hành lang, mỗi khi cửa phòng tổng tài mở ra, tim cô lại khẽ giật.

Và rồi, điều cô không hề chuẩn bị tinh thần để đối mặt… xuất hiện.

Khoảng gần trưa, thang máy tầng cao mở ra.

Một người phụ nữ bước ra, cao ráo, ăn mặc thanh lịch, khí chất rất khác với nhân viên bình thường. Mái tóc dài uốn nhẹ, nụ cười nhạt nhưng tự tin. Cô ta đi thẳng về phía phòng tổng tài, không cần hỏi lễ tân, cũng không cần ai dẫn đường.

Yoon sững lại.

“Seo Rin…?”
Cô thì thầm.

Cái tên ấy lọt thẳng vào tai Kim Trân Ni.

Cô ngẩng đầu lên.

Kim Seo Rin.

Người cũ của Kim Trí Tú.

Người từng xuất hiện trong những lời thì thầm của giới thượng lưu, trong những bài báo cũ mà Trân Ni vô tình đọc được khi tìm hiểu về tổng tài của mình. Người phụ nữ từng được nhắc đến như “vị hôn thê tương lai” trước khi Kim Trí Tú đột ngột cắt đứt mọi liên hệ.

Cửa phòng tổng tài khép lại sau lưng Seo Rin.

Trân Ni không nghe thấy gì bên trong. Nhưng sự im lặng ấy còn đáng sợ hơn bất kỳ âm thanh nào.

Cô cúi xuống màn hình, nhưng chữ nghĩa không còn vào đầu. Hình ảnh đêm qua và hình ảnh người phụ nữ vừa bước vào chồng lên nhau, khiến ngực cô nặng trĩu.

Một giờ sau, cửa phòng mở ra.

Kim Seo Rin bước ra trước.

Cô ta dừng lại ngay trước bàn làm việc của Trân Ni, ánh mắt đánh giá không giấu giếm.

“Em là Kim Trân Ni?”
Seo Rin hỏi, giọng nhẹ nhàng.

“Vâng.”
Trân Ni đáp, đứng dậy theo phép lịch sự.

Seo Rin mỉm cười.
“Nghe nói em là người được Trí Tú tin tưởng dạo gần đây.”

Câu nói như vô tình, nhưng mỗi chữ đều mang theo gai.

“Em chỉ làm tốt phần việc của mình.”
Trân Ni đáp, cố giữ bình tĩnh.

Seo Rin gật đầu, ánh mắt lướt qua cổ áo Trân Ni rất nhanh, nơi vẫn còn vết đỏ nhạt chưa kịp biến mất hoàn toàn.

Nụ cười của cô ta sâu hơn một chút.

“Cố lên.”
Seo Rin nói.
“Không phải ai cũng trụ được lâu bên cạnh Trí Tú đâu.”

Nói xong, cô ta quay đi, bước vào thang máy.

Trân Ni đứng yên tại chỗ, bàn tay siết chặt đến mức móng tay bấm vào da.

Trong đầu cô vang lên một câu hỏi rất rõ, rất đau.

Mình là gì trong số những người “bên cạnh” đó?

Buổi chiều, Kim Trí Tú gọi Trân Ni vào phòng.

Không có vẻ gì khác thường. Vẫn giọng điệu công việc, vẫn ánh mắt bình thản. Như thể buổi sáng không hề có sự xuất hiện của Kim Seo Rin.

“Bản kế hoạch hôm qua.”
Trí Tú nói.
“Cô chỉnh lại giúp tôi.”

“Dạ.”
Trân Ni đáp.

Cô muốn hỏi. Rất muốn.

Nhưng cổ họng nghẹn lại.

Cô sợ câu trả lời.

Sợ rằng đêm qua đối với cô là ranh giới bị phá vỡ, còn đối với Kim Trí Tú… chỉ là một phút yếu lòng.

Khi Trân Ni quay lưng định rời đi, Kim Trí Tú gọi lại.

“Kim Trân Ni.”

Cô quay lại.

“Seo Rin…”
Kim Trí Tú dừng lại một nhịp.
“Cô ấy là người cũ.”

Chỉ vậy thôi.

Không giải thích.
Không trấn an.
Không phủ nhận.

Nhưng đối với Trân Ni, từng chữ đều như rơi xuống rất nặng.

“Em hiểu.”
Cô nói.
“Em sẽ không để chuyện riêng ảnh hưởng công việc.”

Kim Trí Tú nhìn cô rất lâu.

Có điều gì đó trong ánh mắt ấy, như muốn nói thêm, nhưng cuối cùng lại dừng lại ở im lặng.

Buổi tối, Trân Ni về rất muộn.

Cô ngồi một mình trong phòng trọ, đèn tắt, chỉ có ánh sáng từ màn hình điện thoại. Tin nhắn của Kim Trí Tú hiện lên, rồi lại biến mất. Gõ rồi xóa. Xóa rồi lại gõ.

Cuối cùng, không có gì được gửi đi.

Trân Ni cười khẽ, nhưng mắt cay xè.

Cô chợt nhận ra, mình đã bước vào một thế giới mà cảm xúc không còn nằm trong tầm kiểm soát. Nơi mà người mạnh hơn không phải người yêu nhiều hơn, mà là người có thể giữ im lặng lâu hơn.

Và trong cuộc chơi này, Kim Trân Ni biết rất rõ.

Cô đang ở thế yếu.

TỔNG QUAN : 50 CHƯƠNG

CHƯƠNG 17

TrendingMore

Xem thêm