CHƯƠNG 15
Căn phòng nghỉ chìm trong ánh đèn vàng nhạt, yên tĩnh đến mức Kim Trân Ni có thể nghe rõ nhịp tim của chính mình.
Cô ngồi trên sofa, lưng tựa vào đệm mềm, hơi rượu khiến đầu óc mơ hồ nhưng không đủ để che đi cảm giác đang dâng lên rất rõ ràng trong lồng ngực. Kim Trí Tú đứng gần đó, cởi áo vest, đặt sang một bên, động tác chậm rãi như thể đang cố kìm lại điều gì.
Không ai nói gì trong vài giây.
Không khí giữa họ căng lên, đặc quánh.
Kim Trân Ni ngẩng đầu, ánh mắt vô thức dừng lại trên Kim Trí Tú. Dưới ánh đèn dịu, gương mặt tổng tài không còn vẻ xa cách thường ngày. Đôi mắt ấy tối hơn, sâu hơn, như đang nhìn cô không phải với tư cách cấp trên.
Mà là một người phụ nữ nhìn một người phụ nữ khác.
“Em không say đến mức không biết mình đang ở đâu.”
Trân Ni lên tiếng, giọng khàn nhẹ.
Kim Trí Tú khựng lại.
“Vậy thì…”
Cô nói chậm.
“Cô nên biết mình đang làm gì.”
Trân Ni không trả lời.
Cô đứng dậy.
Khoảng cách giữa họ lập tức bị rút ngắn, hơi thở chạm vào nhau. Kim Trí Tú có thể cảm nhận được mùi rượu rất nhẹ trên người Trân Ni, hòa lẫn với mùi da thịt quen thuộc khiến đầu óc cô nóng lên.
“Chị đã nói rồi.”
Kim Trí Tú nói, giọng thấp.
“Đừng hiểu lầm.”
“Em không hiểu lầm.”
Trân Ni đáp.
“Em chỉ… không muốn dừng lại.”
Câu nói ấy như một mồi lửa.
Kim Trí Tú đưa tay lên, nắm lấy cổ tay Trân Ni. Không mạnh, nhưng đủ chắc để khiến cô đứng yên. Ánh mắt hai người khóa chặt lấy nhau, không ai lùi bước.
Một giây.
Rồi giây tiếp theo, mọi lý trí sụp đổ.
Nụ hôn đến bất ngờ và dữ dội.
Không còn dò xét, không còn chần chừ. Đó là nụ hôn của những cảm xúc bị dồn nén quá lâu, của ham muốn không còn được che giấu. Trân Ni khẽ run lên khi bị ép sát vào lưng sofa, bàn tay Kim Trí Tú đặt sau gáy cô, giữ chặt, như sợ nếu buông ra thì người trước mặt sẽ biến mất.
Hơi thở rối loạn.
Nhịp tim va vào nhau.
Trân Ni đáp lại không kém phần quyết liệt, tay siết lấy áo Kim Trí Tú, kéo người kia lại gần hơn nữa. Mọi khoảng cách đều trở nên vô nghĩa.
Khi Kim Trí Tú dừng lại, trán chạm trán Trân Ni, hơi thở cả hai đều gấp.
“Bây giờ vẫn có thể dừng.”
Kim Trí Tú nói, nhưng giọng đã không còn chắc chắn.
Trân Ni lắc đầu.
“Em không muốn.”
Cô nói rất khẽ.
“Em đã đi đến đây rồi.”
Khoảnh khắc đó, Kim Trí Tú biết mình đã thua.
Không phải thua Trân Ni.
Mà thua chính cảm xúc của mình.
Cô kéo Trân Ni lại, lần này không còn do dự. Ánh đèn trong phòng bị tắt đi, thế giới bên ngoài hoàn toàn biến mất. Chỉ còn lại hai người, hơi ấm, và những chuyển động không còn cần lời giải thích.
Đêm ấy dài hơn mọi đêm.
Không phải vì thời gian trôi chậm, mà vì từng khoảnh khắc đều được khắc sâu vào trí nhớ. Những cái chạm mang theo sự chiếm hữu rõ ràng, sự đáp trả không còn e dè, và một sự thật không thể chối bỏ.
Họ đã vượt qua giới hạn.
Khi mọi thứ lắng xuống, Kim Trân Ni nằm yên, đầu tựa vào vai Kim Trí Tú. Căn phòng tối, chỉ còn ánh đèn thành phố hắt qua khe rèm.
“Em sẽ không giả vờ như chuyện này chưa từng xảy ra.”
Trân Ni nói, giọng rất khẽ.
Kim Trí Tú im lặng một lúc lâu.
Rồi cô đưa tay ôm lấy Trân Ni, siết chặt hơn một chút.
“Tôi cũng vậy.”
Cô đáp.
“Nhưng từ hôm nay trở đi… mọi thứ sẽ không còn đơn giản nữa.”
Trân Ni không trả lời.
Cô đã biết điều đó ngay từ khoảnh khắc mình bước tới.
Ngoài kia, bữa tiệc vẫn tiếp tục.
Còn trong căn phòng này, hai người đã để lại sau lưng ranh giới cuối cùng giữa tổng tài và nhân viên.
Và cả hai đều hiểu, kể từ đêm nay, không ai trong số họ còn có thể quay lại điểm ban đầu được nữa.
CHƯƠNG 16