CHƯƠNG 14
Buổi tiệc cuối năm của K&K được tổ chức tại một khách sạn lớn trong trung tâm thành phố. Ánh đèn pha lê treo cao, phản chiếu xuống sàn đá cẩm thạch bóng loáng, khiến cả không gian mang một vẻ xa hoa lạnh lẽo rất quen thuộc với những người đã quá quen với quyền lực và tiền bạc.
Kim Trân Ni đứng trước gương trong phòng thay đồ nhân viên, nhìn lại mình một lần nữa. Chiếc váy cô mặc không hề cầu kỳ, màu tối, dáng đơn giản, vừa đủ lịch sự nhưng không nổi bật. Cô không muốn gây chú ý. Cô chỉ muốn buổi tối này trôi qua thật nhanh.
Nhưng ngay từ lúc bước vào sảnh tiệc, Trân Ni đã nhận ra mong muốn ấy là điều không thể.
Những ánh nhìn lướt qua cô chậm hơn bình thường. Có người thì thầm. Có người mỉm cười xã giao, nhưng trong ánh mắt lại mang theo sự đánh giá rõ rệt. Tin đồn trong công ty chưa bao giờ biến mất, chỉ là lúc nổi lúc chìm. Và tối nay, trong không gian đầy rượu và âm nhạc, chúng lại có dịp trỗi dậy.
Kim Trí Tú xuất hiện muộn hơn mọi người.
Cô bước vào cùng ban lãnh đạo, bộ vest đen được cắt may hoàn hảo, dáng người cao và thẳng, gương mặt lạnh lùng quen thuộc. Cả sảnh tiệc như chậm lại một nhịp. Kim Trí Tú luôn có khả năng khiến người khác phải chú ý, dù cô không hề cố ý.
Ánh mắt cô rất nhanh đã tìm thấy Kim Trân Ni.
Chỉ một giây thôi.
Nhưng đủ để Trân Ni cảm nhận được.
Tim cô khẽ đập mạnh, rồi lập tức tự nhắc mình cúi đầu, tránh ánh nhìn đó. Cô không muốn ai nhận ra.
Buổi tiệc bắt đầu bằng những bài phát biểu quen thuộc. Ly rượu được nâng lên, tiếng cười nói vang lên khắp nơi. Trân Ni đứng nép ở một góc, cố giữ khoảng cách với mọi thứ. Nhưng dường như tối nay, vận xui cố tình không buông tha cô.
“Trân Ni phải không?”
Một nữ đồng nghiệp ở phòng kinh doanh bước tới, trên tay cầm hai ly rượu.
“Uống một ly chứ? Hôm nay vui mà.”
Trân Ni khẽ lắc đầu.
“Em không uống được rượu.”
“Ôi, một ly thôi.”
Người kia cười, giọng mang theo chút ép buộc.
“Không uống là không nể mặt đó.”
Một người khác cũng nhập cuộc, đặt thêm ly rượu vào tay Trân Ni.
“Đúng đó, Kim tổng còn ở đây, đừng làm mất vui.”
Trân Ni sững lại.
Cô hiểu rất rõ, từ chối lúc này sẽ chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn. Cô miễn cưỡng nâng ly, nhấp một ngụm nhỏ. Vị rượu cay xộc lên cổ họng, khiến cô nhíu mày.
Một ly.
Rồi hai ly.
Rồi ba ly.
Cô không nhớ rõ mình đã uống bao nhiêu. Chỉ biết đầu bắt đầu choáng, tai ù đi, và ánh đèn trước mắt trở nên mờ nhòe.
Trong lúc đó, Kim Trí Tú đứng ở phía bên kia sảnh, đang bị cổ đông vây quanh. Nhưng từ rất sớm, cô đã nhận ra điều bất thường.
Cách Kim Trân Ni đứng không còn vững.
Nụ cười gượng gạo.
Bàn tay vô thức vịn lấy mép bàn.
Ánh mắt Kim Trí Tú tối lại.
Cô cắt ngang câu chuyện với cổ đông, bước thẳng về phía Trân Ni.
“Cô ấy không uống nữa.”
Giọng Kim Trí Tú vang lên, trầm và lạnh.
Không ai ngờ tổng tài lại can thiệp trực tiếp như vậy. Không khí quanh bàn rượu lập tức đông cứng.
“Kim tổng, chỉ là vui vẻ thôi mà…”
Một người cười gượng.
“Tôi nói rồi.”
Kim Trí Tú lặp lại, ánh mắt sắc bén.
“Cô ấy không uống nữa.”
Không cần thêm lời nào. Những người kia nhanh chóng rút lui.
Kim Trí Tú quay sang Trân Ni, bàn tay đặt lên khuỷu tay cô, đỡ lấy khi cô suýt loạng choạng.
“Cô uống bao nhiêu rồi?”
Trí Tú hỏi, giọng hạ thấp.
“Em… không nhớ.”
Trân Ni nói khẽ, đầu óc quay cuồng.
Kim Trí Tú không nói gì thêm. Cô khoác áo vest lên vai Trân Ni, che đi dáng vẻ lảo đảo, rồi dìu cô rời khỏi sảnh tiệc.
Hành lang khách sạn yên tĩnh hơn rất nhiều. Tiếng giày vang lên trên sàn đá nghe rõ từng nhịp.
“Em xin lỗi…”
Trân Ni thì thầm.
“Em không muốn gây phiền.”
“Cô không gây phiền.”
Kim Trí Tú đáp.
“Cô chỉ quá dễ bị bắt nạt.”
Câu nói đó khiến Trân Ni cười khẽ, nhưng nụ cười nhanh chóng tan đi. Cô cảm thấy đầu nặng trĩu, bước chân mềm ra.
Kim Trí Tú mở cửa phòng nghỉ dành cho khách VIP, đặt Trân Ni ngồi xuống sofa.
“Ngồi yên.”
Cô nói, giọng không cho phép phản đối.
Kim Trí Tú rót một cốc nước, đưa cho Trân Ni.
“Uống.”
Trân Ni làm theo, nhưng tay run đến mức nước suýt tràn ra ngoài. Kim Trí Tú nắm lấy tay cô, giữ cho cốc nước ổn định.
Khoảnh khắc ấy, cả hai đều sững lại.
Bàn tay Kim Trí Tú ấm và chắc.
Tay Trân Ni lạnh hơn bình thường.
Ánh mắt họ chạm nhau, khoảng cách gần đến mức Trân Ni có thể nhìn thấy rất rõ sự căng thẳng đang bị Kim Trí Tú cố gắng kiềm chế.
“Sau này.”
Kim Trí Tú nói chậm.
“Không cần phải cố làm vừa lòng người khác như vậy.”
Trân Ni cúi đầu.
“Em quen rồi.”
Hai chữ ấy khiến Kim Trí Tú siết nhẹ tay lại.
“Không cần quen.”
Cô nói.
“Ít nhất… ở K&K.”
Không khí trong phòng trở nên yên lặng. Chỉ còn tiếng điều hòa chạy khẽ.
Trân Ni tựa lưng vào sofa, mắt nhắm lại một lúc. Hơi rượu khiến đầu óc cô mơ hồ, nhưng câu nói của Kim Trí Tú lại rất rõ ràng, từng chữ từng chữ rơi thẳng vào lòng cô.
Cô mở mắt, nhìn Kim Trí Tú.
“Chị luôn… giúp em như vậy sao?”
Cô hỏi, giọng khàn.
Kim Trí Tú không trả lời ngay.
Cô đứng dậy, quay lưng đi một chút, như để lấy lại bình tĩnh.
“Đừng hiểu lầm.”
Cô nói.
“Tôi chỉ không thích người của mình bị lợi dụng.”
Người của mình.
Hai chữ đó khiến tim Trân Ni đập mạnh.
Cô không dám hỏi thêm. Không dám nghĩ sâu hơn.
Nhưng trong khoảnh khắc này, khi cánh cửa phòng nghỉ khép lại, tách họ khỏi thế giới bên ngoài, cả hai đều cảm nhận được một điều rất rõ.
Ranh giới giữa tổng tài và nhân viên… đang bắt đầu rạn nứt.
Và không ai trong hai người chắc chắn mình còn muốn giữ nó nguyên vẹn đến bao lâu nữa.
CHƯƠNG 15