Kim Trí Tú không phải người hành động theo cảm xúc bộc phát.
Cô quen với việc suy nghĩ trước khi làm, quen với việc mọi quyết định đều có giá trị và hệ quả đi kèm. Nhưng từ đêm Kim Trân Ni ngồi trong phòng làm việc của cô, kể về món nợ, về những cuộc gọi lúc nửa đêm, về cảm giác luôn phải ngoái đầu nhìn lại phía sau lưng, có một điều đã thay đổi rất âm thầm.
Không phải thương hại.
Mà là không chấp nhận được.
Sáng hôm sau, Kim Trí Tú đến công ty sớm hơn thường lệ. Cô không gọi trợ lý, không triệu tập họp. Khi tầng cao còn yên tĩnh, cô nhấc điện thoại, bấm một số rất ngắn, rất quen.
“Là tôi.”
Giọng cô trầm và dứt khoát.
“Tôi cần kiểm tra một khoản vay cá nhân. Người đứng tên là Lâm Quốc Thắng.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi đáp lại rất nhanh.
“Tôi sẽ cho người kiểm tra ngay, Kim tổng.”
Kim Trí Tú ngắt máy, không hỏi thêm. Cô đứng bên cửa kính, nhìn thành phố dần sáng lên. Với cô, chuyện tiền bạc chưa bao giờ là vấn đề. Nhưng điều khiến cô khó chịu là cách người khác dùng tiền để bóp nghẹt cuộc sống của một người không có khả năng phản kháng.
Và Kim Trân Ni không nên sống như vậy.
Ở tầng dưới, Trân Ni đến công ty đúng giờ như mọi ngày. Cô mang theo túi xách cũ, bước đi nhanh nhưng gọn gàng. Ánh mắt cô vẫn bình thản, không ai có thể đoán được tối qua cô đã phải gom bao nhiêu can đảm để nói ra những điều đó.
Cô không nghĩ Kim Trí Tú sẽ làm gì.
Hoặc đúng hơn, cô không dám nghĩ.
Buổi sáng trôi qua với công việc dồn dập. Trân Ni bị cuốn vào báo cáo, email, các bảng số liệu. Cô làm việc chăm chú, như thể chỉ cần chậm lại một giây, nỗi lo trong lòng sẽ trồi lên.
Giữa buổi, điện thoại cá nhân của cô rung.
Một tin nhắn lạ.
“Cô Kim Trân Ni?”
“Khoản vay của gia đình cô đã được ngân hàng tiếp nhận lại hồ sơ.”
“Lãi suất sẽ được điều chỉnh theo diện tái cấu trúc.”
“Chúng tôi sẽ liên hệ lại bằng văn bản chính thức.”
Trân Ni nhìn chằm chằm vào màn hình.
Tim cô đập mạnh.
Không phải vì vui mừng, mà vì hoang mang.
Cô chưa từng nộp đơn tái cấu trúc. Cô cũng không quen biết ai trong ngân hàng có đủ quyền hạn để làm việc này nhanh như vậy.
Bàn tay cô siết chặt điện thoại.
Một suy nghĩ hiện lên rất rõ, khiến cô lạnh cả sống lưng.
Cô đứng bật dậy, đi thẳng về phía phòng tổng tài.
Cửa đóng.
Cô gõ nhẹ.
“Vào đi.”
Giọng Kim Trí Tú vang lên từ bên trong.
Trân Ni bước vào, gương mặt không giấu được sự căng thẳng.
“Chị…”
Cô dừng lại một nhịp.
“Có phải chị đã làm gì đó không?”
Kim Trí Tú đang xem tài liệu. Cô không ngẩng đầu ngay.
“Cô nhận được tin rồi?”
Cô hỏi.
“Dạ.”
Giọng Trân Ni khẽ run.
“Em không hiểu.”
Kim Trí Tú đặt tập hồ sơ xuống, đứng dậy, bước tới trước mặt Trân Ni.
“Cô nói không muốn tôi giúp.”
Cô nói chậm.
“Tôi tôn trọng.”
“Vậy thì—”
“Tôi không giúp.”
Kim Trí Tú cắt lời.
“Tôi chỉ làm một việc rất bình thường.”
Trân Ni ngẩng lên.
“Là gì ạ?”
“Đưa khoản vay của cô về đúng nơi nó nên thuộc về.”
Giọng Kim Trí Tú không thay đổi.
“Một ngân hàng hợp pháp. Một mức lãi hợp pháp. Không đe dọa. Không làm phiền.”
Không khí trong phòng chùng xuống.
Trân Ni hiểu ngay.
Chú Lâm không còn quyền siết nợ. Không còn quyền gọi điện lúc nửa đêm. Không còn quyền dùng sự sợ hãi của gia đình cô để ép tiền.
“Chị không có quyền làm vậy.”
Trân Ni nói, nhưng giọng đã yếu đi.
“Đó là chuyện của em.”
“Đúng.”
Kim Trí Tú đáp.
“Và tôi không lấy đi quyền trả nợ của cô.”
Cô nhìn thẳng Trân Ni.
“Cô vẫn phải trả. Từng đồng.”
“Nhưng không phải trong sợ hãi.”
Một khoảng im lặng kéo dài.
Trân Ni cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại.
Cô muốn từ chối. Muốn phản đối. Muốn giữ lại chút tự tôn cuối cùng.
Nhưng sâu trong lòng, có một phần rất mệt mỏi đang thì thầm rằng: cô đã gồng quá lâu rồi.
“Em sẽ trả.”
Trân Ni nói.
“Em không muốn nợ chị.”
Kim Trí Tú gật đầu.
“Cô sẽ trả.”
Cô nói.
“Và tôi tin cô.”
Ba chữ đó khiến Trân Ni suýt bật khóc.
Không phải vì được giúp.
Mà vì được tin.
Buổi chiều hôm đó, Kim Trí Tú nhận được báo cáo từ người của mình. Khoản vay đã được chuyển giao hoàn tất. Chú Lâm đã bị cảnh cáo vì cho vay nặng lãi. Ít nhất trong một thời gian dài, ông ta sẽ không dám bén mảng đến gia đình Kim Trân Ni.
Kim Trí Tú đọc xong, chỉ nói một câu.
“Được rồi.”
Cô không cảm thấy mình vừa làm một việc lớn. Với cô, đó chỉ là loại bỏ một rủi ro không cần thiết khỏi cuộc sống của một người đang làm việc cho mình.
Nhưng khi ánh mắt cô vô thức hướng ra ngoài, nhìn thấy Kim Trân Ni đang cúi đầu làm việc, gương mặt tập trung nhưng bớt căng thẳng hơn, cô biết rõ.
Việc này đã vượt qua ranh giới công việc.
Và cô cũng không chắc mình còn muốn giữ ranh giới đó chặt chẽ như trước nữa.
Ở bàn làm việc, Trân Ni hít một hơi thật sâu.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô không còn cảm giác phải lo lắng khi điện thoại rung.
Cô biết mình vẫn còn nợ. Vẫn còn phải trả giá cho những năm tháng trước đây.
Nhưng cũng lần đầu tiên, cô cảm thấy mình có thể trả nợ trong tư thế ngẩng đầu.
Và điều khiến cô bất an nhất không phải là món nợ đó.
Mà là sự thật rất rõ ràng rằng, Kim Trí Tú đã bước sâu hơn vào cuộc đời cô, theo một cách mà cô không thể giả vờ như không nhìn thấy.
Còn Kim Trí Tú cũng hiểu, kể từ giây phút này, mọi thứ sẽ không còn đơn giản chỉ là quan hệ giữa tổng tài và nhân viên nữa.
Bởi khi một người đã ra tay bảo vệ người khác trong im lặng, thì chính người đó cũng đã tự đặt mình vào vị trí không còn an toàn.