CHƯƠNG 12: BẤT CHẤP MỌI THỨ TÔI VẪN LUÔN YÊU EM - KIM TRÍ TÚ x KIM TRÂN NI

8:29:00 PM

TỔNG QUAN : 50 CHƯƠNG

CHƯƠNG 12

Kim Trân Ni luôn có một thói quen rất khó bỏ.

Cô không bao giờ tắt điện thoại.

Kể cả khi ngủ, kể cả khi pin chỉ còn vài phần trăm, cô vẫn để máy ngay bên gối, âm lượng không tắt, rung cũng không. Đó không phải vì cô mong đợi tin nhắn của ai, mà vì cô sợ.

Sợ một cuộc gọi đến mà cô không nghe kịp.

Sợ một giọng nói ở đầu dây bên kia, khàn khàn, lạnh lẽo, nhắc cô nhớ rằng có những thứ dù chạy nhanh đến đâu cũng không thoát được.

Buổi tối hôm đó, Trân Ni về phòng trọ muộn hơn thường lệ. Căn phòng nhỏ nằm trong con hẻm cũ, đèn đường hỏng từ lâu, ánh sáng vàng vọt hắt vào ô cửa sổ thấp. Cô bật đèn, đặt túi xuống, ngồi yên một lúc rất lâu trước khi tháo giày.

Cơ thể mệt mỏi, nhưng đầu óc thì không chịu nghỉ.

Hình ảnh phòng họp ban sáng, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cô, câu nói của Kim Trí Tú vang lên rất rõ trong đầu: “Người phát hiện ra điều đó là nhân viên mới của tôi.”

Chỉ một câu thôi, nhưng đủ khiến tim cô đập mạnh cả buổi.

Trân Ni mở laptop, định xem lại tài liệu, nhưng chưa kịp làm gì thì điện thoại rung lên.

Một dãy số lạ.

Cô nhìn màn hình, bàn tay khựng lại trong không trung.

Tim cô chậm đi một nhịp.

Rồi rung mạnh hơn.

Cô biết số này.

Không cần lưu danh bạ, cô vẫn nhớ.

Trân Ni hít sâu, nhấn nghe.

“Cuối cùng cũng chịu bắt máy rồi à?”

Giọng đàn ông trầm thấp, mang theo chút cười nhạt, vọng ra từ loa. Không cần nói tên, Trân Ni cũng biết là ai.

“Chú Lâm.”

Cô lên tiếng, giọng cố giữ bình tĩnh.

“Chú gọi có việc gì?”

“Có việc gì à?”

Người kia cười khẽ.

“Cháu còn hỏi chú câu đó sao?”

Trân Ni siết chặt điện thoại.

“Tiền lãi tháng này…”

Giọng ông ta hạ thấp.

“Gia đình cháu vẫn chưa trả đủ.”

“Chú cho cháu thêm ít thời gian.”

Trân Ni nói nhanh.

“Cháu đã có việc làm ổn định rồi. Cháu sẽ trả.”

“Ổn định?”

Ông ta bật cười.

“Cái kiểu làm thư ký quèn đó à?”

Một nhát dao vô hình cứa thẳng vào lòng tự trọng của cô.

“Đừng nghĩ có cái mác công ty lớn là xong.”

Giọng ông ta lạnh đi.

“Nợ thì vẫn là nợ.”

Trân Ni nhắm mắt.

Cô nhớ lại buổi tối năm đó, căn nhà nhỏ bị dán giấy đỏ, mẹ cô ngồi sụp xuống đất khóc không thành tiếng, còn cô thì đứng chết lặng, không hiểu vì sao chỉ sau một đêm, mọi thứ lại sụp đổ nhanh đến vậy.

Ba cô mất vì tai nạn.

Tiền tiết kiệm không đủ.

Khoản vay ngày càng phình to vì lãi.

Cô đã phải bỏ học giữa chừng, vừa học vừa làm, rồi cuối cùng chọn con đường dễ nhất để có tiền nhanh hơn: lao vào thị trường lao động, không dám mơ thêm gì nữa.

“Cháu đang cố gắng.”

Trân Ni nói, giọng khàn đi.

“Chú đừng làm phiền gia đình cháu nữa.”

Đầu dây bên kia im lặng một giây.

Rồi giọng ông ta trở nên chậm rãi, nguy hiểm.

“Vậy thì cố gắng nhanh lên.”

“Cuối tháng này.”

“Nếu không đủ, chú sẽ tự đến tìm.”

Tút.

Cuộc gọi kết thúc.

Trân Ni ngồi yên, rất lâu.

Căn phòng im phăng phắc, chỉ có tiếng điều hòa cũ kêu rè rè. Cô đặt điện thoại xuống, hai tay run nhẹ. Không phải vì sợ hãi hoàn toàn, mà vì sự mệt mỏi tích tụ quá lâu.

Cô đứng dậy, rót một cốc nước, uống cạn, rồi lại ngồi xuống giường.

Nước mắt rơi ra lúc nào không hay.

Không thành tiếng.

Không nức nở.

Chỉ là từng giọt chậm chạp, như thể cơ thể đã quen với việc tự gánh lấy mọi thứ.

Cô nghĩ đến Kim Trí Tú.

Ý nghĩ đó xuất hiện rất tự nhiên, khiến chính cô cũng giật mình.

Một người ở trên cao như vậy, sống trong một thế giới hoàn toàn khác, làm sao có thể hiểu được cảm giác mỗi tháng đều phải tính từng đồng, mỗi cuộc gọi lạ đều có thể là ác mộng.

Trân Ni bật cười khẽ, tự giễu.

Cô không có quyền kéo ai vào quá khứ của mình.

Sáng hôm sau, Trân Ni đến công ty với quầng mắt hơi thâm. Cô trang điểm nhẹ, che đi dấu vết mệt mỏi, bước vào tầng làm việc như mọi ngày.

Nhưng Kim Trí Tú nhận ra ngay.

Không phải vì lớp trang điểm.

Mà vì ánh mắt.

Một ánh mắt cố tỏ ra bình thường, nhưng lại quá tĩnh.

“Cô không ngủ đủ?”

Kim Trí Tú hỏi khi Trân Ni mang tài liệu vào phòng.

Trân Ni khựng lại một giây.

“Dạ… không sao ạ.”

Kim Trí Tú nhìn cô, không nói gì thêm. Nhưng khi Trân Ni quay đi, cô gọi lại.

“Tối nay.”

Trí Tú nói.

“Nếu rảnh, ở lại một chút.”

Không phải mệnh lệnh.

Cũng không phải lời hẹn.

Chỉ là một câu nói rất bình thường.

Nhưng tim Trân Ni lại đập nhanh hơn.

Buổi chiều trôi qua chậm chạp. Trân Ni làm việc không sai sót, nhưng đầu óc nặng trĩu. Cô sợ buổi tối đó. Không phải vì Kim Trí Tú, mà vì cô sợ mình sẽ để lộ điều gì đó không nên lộ.

Khi mọi người đã về gần hết, Trân Ni gõ cửa phòng tổng tài.

“Vào đi.”

Giọng Kim Trí Tú vang lên.

Trong phòng chỉ còn ánh đèn bàn. Kim Trí Tú ngồi sau bàn làm việc, cởi áo vest, tay áo sơ mi xắn lên, trông bớt xa cách hơn thường ngày.

“Ngồi xuống.”

Trí Tú nói.

Trân Ni làm theo.

“Cô có chuyện.”

Kim Trí Tú nói thẳng.

“Và cô không giỏi giấu.”

Trân Ni siết chặt tay.

“Em không muốn ảnh hưởng công việc.”

“Cô không ảnh hưởng.”

Trí Tú đáp.

“Nhưng tôi cần biết… cô đang gánh thứ gì.”

Câu nói ấy khiến Trân Ni ngẩng lên.

Trong ánh mắt Kim Trí Tú không có tò mò, không có thương hại. Chỉ có sự nghiêm túc và một chút… kiên nhẫn hiếm hoi.

Trân Ni im lặng rất lâu.

Rồi cuối cùng, cô nói.

Rất chậm.

Về món nợ.

Về người chú.

Về việc bỏ học.

Về nỗi sợ mỗi khi điện thoại rung.

Cô không khóc.

Chỉ kể.

Nhưng từng lời như rút cạn sức lực.

Kim Trí Tú nghe, không ngắt lời.

Khi Trân Ni nói xong, căn phòng chìm vào im lặng.

“Cô nợ bao nhiêu?”

Kim Trí Tú hỏi.

Trân Ni giật mình.

“Em không—”

“Tôi hỏi.”

Trí Tú nói.

“Không phải để trách.”

Một con số nhỏ vang lên trong không gian.

Với Trân Ni, đó là cả một bầu trời sụp đổ.

Với Kim Trí Tú… đó là con số có thể giải quyết trong một cuộc điện thoại.

Nhưng Kim Trí Tú không nói điều đó ra.

Cô chỉ tựa lưng vào ghế, ánh mắt trầm xuống.

“Từ bây giờ.”

Trí Tú nói chậm.

“Cô tập trung làm việc.”

Trân Ni sững sờ.

“Còn những chuyện khác.”

Kim Trí Tú tiếp.

“Tôi sẽ xử lý.”

“Không được.”

Trân Ni bật dậy.

“Em không thể nhận sự giúp đỡ đó.”

Kim Trí Tú nhìn thẳng cô.

“Tôi chưa nói là giúp.”

Cô nói.

“Chỉ là… tôi không thích nhân viên của mình bị đe dọa.”

Một câu nói rất Kim Trí Tú.

Nhưng nó khiến Trân Ni nghẹn lại.

Cô cúi đầu, môi run nhẹ.

“Em sẽ trả.”

Cô nói.

“Dù thế nào cũng sẽ trả.”

Kim Trí Tú đứng dậy, bước tới.

Khoảng cách giữa họ rất gần.

“Cô sẽ.”

Trí Tú nói.

“Nhưng không phải một mình.”

Câu nói ấy không phải lời hứa.

Nhưng đối với Kim Trân Ni, đó là lần đầu tiên sau rất lâu, cô cảm thấy mình không còn đơn độc đối mặt với bóng tối phía sau lưng.

Và Kim Trí Tú cũng biết, từ khoảnh khắc này, cô đã bước sâu hơn một bước vào cuộc đời của Trân Ni.

Một bước mà… rất có thể sẽ không rút lại được nữa.

TrendingMore

Xem thêm