CHƯƠNG 11: BẤT CHẤP MỌI THỨ TÔI VẪN LUÔN YÊU EM - KIM TRÍ TÚ x KIM TRÂN NI

8:24:00 PM

   TỔNG QUAN : 50 CHƯƠNG

CHƯƠNG 11

 Kim Trí Tú không quen với cảm giác này.

Cảm giác có một người bước vào cuộc sống của mình mà không xin phép, không gây ồn ào, không tìm cách chiếm lấy điều gì – nhưng lại từng chút một ở đó, rất rõ ràng.

Buổi sáng hôm ấy, văn phòng tầng cao vẫn yên tĩnh như mọi ngày. Nhân viên chưa đến đông, ánh nắng chiếu xiên qua lớp kính lớn, rơi xuống bàn làm việc của tổng tài Kim Trí Tú thành những vệt sáng lạnh lẽo.

Cô đặt túi xuống, tháo găng tay, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy tập hồ sơ đặt ngay ngắn trước mặt.

Không lệch một góc.

Không thừa một tờ.

Giấy phân loại đúng thứ tự cô quen dùng.

Kim Trí Tú khẽ nhíu mày.

Cô biết rất rõ trợ lý chính của mình hôm nay chưa đến sớm như vậy.

Ánh mắt Trí Tú vô thức hướng ra ngoài.

Ở bàn làm việc gần cửa, Kim Trân Ni đang ngồi. Cô mặc áo sơ mi trắng giản dị, tay gõ bàn phím, sống lưng thẳng, vẻ mặt tập trung đến mức không nhận ra ánh nhìn của tổng tài đang dừng lại trên người mình.

Khoảnh khắc đó, Kim Trí Tú chợt có cảm giác rất lạ.

Không phải đánh giá.

Không phải nghi ngờ.

Mà là… quan sát.

Một loại quan sát rất nguy hiểm.

Cô bước ra ngoài.

“Cô đến sớm.”

Giọng Trí Tú vang lên, trầm và rõ.

Trân Ni giật mình, vội đứng dậy.

“Dạ… em đến sớm để chuẩn bị hồ sơ sáng nay ạ.”

“Trợ lý Yoon chưa giao việc cho cô.”

“Dạ, nhưng em xem lịch công việc của chị… đoán hôm nay chị cần gấp.”

Kim Trí Tú nhìn cô.

Một nhân viên mới.

Không quyền hạn.

Không cần phải làm vậy.

Nhưng Trân Ni không nói thêm. Cô chỉ đứng đó, ánh mắt trong, không chờ được khen, cũng không lo bị trách.

“Bản hợp đồng với tập đoàn JH.”

Trí Tú nói.

“Cô đã đọc?”

“Dạ rồi.”

Trân Ni đáp nhanh.

“Điều khoản bảo mật ở trang mười bảy có vấn đề. Nếu phía họ thay đổi cấu trúc công ty, điều khoản này sẽ gây bất lợi cho K&K.”

Không một chút do dự.

Kim Trí Tú hơi sững lại.

Cô quay về bàn, mở hồ sơ, lật đúng trang mười bảy.

Và cô thấy điều mà đáng ra đội pháp lý phải phát hiện trước.

Không khí trong phòng chợt yên lặng.

Kim Trí Tú không ngẩng đầu lên ngay.

Một cảm giác rất khó gọi tên lan ra trong lồng ngực cô.

“Cô học luật?”

Trí Tú hỏi.

“Dạ… từng học nửa chừng.”

Trân Ni khẽ đáp.

“Nhưng phải nghỉ giữa chừng.”

Kim Trí Tú khựng lại.

“Nghỉ vì sao?”

Câu hỏi bật ra nhanh hơn cô dự tính.

Trân Ni im lặng một giây.

“Vì gia đình em có biến cố tài chính.”

Cô không kể thêm.

Nhưng Kim Trí Tú nghe ra trong câu trả lời ấy một thứ gì đó rất nặng.

“Cô có thể ngồi vào cuộc họp mười giờ.”

Trí Tú nói.

Trân Ni sững người.

“Dạ?”

“Chỉ nghe.”

Trí Tú bổ sung.

“Không cần phát biểu.”

Đó là đặc quyền đầu tiên.

Và Kim Trí Tú biết rõ mình đang phá lệ.

Cuộc họp diễn ra căng thẳng.

Các trưởng bộ phận tranh luận gay gắt. Áp lực lợi nhuận, cổ đông, tiến độ dự án đè nặng lên bàn họp.

Kim Trân Ni ngồi ở góc, tay nắm chặt bút, lặng lẽ ghi chép.

Cô không nói.

Nhưng cô nghe rất kỹ.

Khi một trưởng phòng tài chính đưa ra phương án cắt giảm rủi ro, Kim Trí Tú đột ngột lên tiếng:

“Phương án này bỏ qua điều khoản tái cấu trúc.”

Cả phòng im lặng.

Ánh mắt dồn về phía cô.

“Người phát hiện ra điều đó… là nhân viên mới của tôi.”

Trí Tú nói tiếp, giọng bình thản.

Tất cả quay sang nhìn Trân Ni.

Ánh nhìn ngạc nhiên.

Hoài nghi.

Có cả khinh thường.

Trân Ni cúi đầu, tim đập mạnh.

“Cô nói đi.”

Kim Trí Tú nhìn cô.

“Đừng sợ.”

Hai chữ “đừng sợ” ấy… rất khẽ.

Nhưng đủ để Trân Ni lấy hết can đảm đứng lên.

Cô trình bày ngắn gọn, logic, không hoa mỹ.

Khi cô ngồi xuống, căn phòng yên lặng vài giây.

Rồi Kim Trí Tú kết luận:

“Giữ nguyên phương án cũ. Điều chỉnh điều khoản.”

Không ai phản đối.

Cuộc họp kết thúc.

Buổi trưa, Kim Trân Ni ăn một mình ở pantry.

Cô nghĩ mình đã làm sai khi phát biểu. Có lẽ đã vượt quá vị trí của mình.

Nhưng rồi Kim Trí Tú xuất hiện.

“Cô không cần tự hoài nghi.”

Trí Tú nói.

“Cô làm đúng.”

“Nhưng… mọi người—”

“Không cần quan tâm.”

Trí Tú cắt lời.

“Ở đây, kết quả quan trọng hơn xuất thân.”

Trân Ni ngẩng lên.

Trong khoảnh khắc đó, cô nhìn thấy một Kim Trí Tú khác.

Không phải tổng tài lạnh lùng trong tin đồn.

Mà là một người… biết nhìn người.

Kim Trí Tú quay đi trước.

Nhưng trong lòng cô, có một sự thật đang hình thành rất rõ:

Cô gái này… không nên chỉ dừng lại ở vị trí thư ký.

Và sâu hơn nữa, một suy nghĩ khiến chính Kim Trí Tú phải cảnh giác:

Mình đang bắt đầu quan tâm quá mức cần thiết.

   TỔNG QUAN : 50 CHƯƠNG

    CHƯƠNG 12

TrendingMore

Xem thêm