CHƯƠNG 7: BỮA TỐI BẤT ĐẮC DĨ - BẤT CHẤP MỌI THỨ TÔI VẪN LUÔN YÊU EM

10:12:00 PM

 TỔNG QUAN : 50 CHƯƠNG

CHƯƠNG 7: BỮA TỐI BẤT ĐẮC DĨ

19 giờ 47 phút.

Tầng 20 vẫn sáng đèn.

Kim Trân Ni nhìn con số trên màn hình máy tính, cảm giác như thời gian ở nơi này trôi theo một nhịp khác với thế giới bên ngoài. Ở tầng 18, giờ này chắc đã lác đác người về. Ở dưới phố, các quán ăn đã lên đèn, mùi thức ăn lan trong gió tối. Còn ở đây — chỉ có ánh đèn trắng, kính trong suốt, và những con người chưa được phép mệt.

Cô khẽ xoay cổ tay, cơn mỏi chạy dọc theo cánh tay phải.

Từ trưa đến giờ, cô chưa ăn gì ngoài một hộp sữa nhỏ mua vội ở máy bán hàng tự động.

Không sao… Mình quen rồi.

Nhưng chính lúc đó, dạ dày cô phản bội bằng một tiếng “ọc” rất nhỏ.

Rất nhỏ.

Nhưng trong không gian yên tĩnh này, nó lại… không hề nhỏ.

Trân Ni chết lặng.

Cô vội cúi đầu, mong rằng không ai nghe thấy.

Nhưng ngay giây sau, giọng Kim Trí Tú vang lên từ phía trong phòng làm việc — không cao, không thấp, nhưng đủ rõ:

“Cô chưa ăn tối?”

Chỉ một câu hỏi.

Nhưng với Trân Ni, nó giống như bị lột trần.

Cô đứng bật dậy theo phản xạ.

“D… dạ chưa ạ.”

Nói xong, cô mới nhận ra: tại sao mình lại trả lời thành thật như vậy?

Kim Trí Tú bước ra.

Không mặc vest nữa. Áo sơ mi trắng đã mở cúc trên cùng, tay áo vẫn xắn. Ánh đèn phản chiếu lên gương mặt khiến nét mệt mỏi lộ ra rất khẽ — thứ mệt mỏi mà ban ngày được che giấu hoàn hảo.

“Giờ này rồi.” — Trí Tú nhìn đồng hồ. — “Cô định về nhà rồi ăn?”

“Dạ… nếu còn việc, em—”

“Còn.” — Kim Trí Tú cắt ngang. — “Nhưng không phải kiểu việc làm lúc bụng đói.”

Cô quay người, lấy điện thoại, lướt nhanh.

“Ở lại ăn.”

Ba chữ.

Không phải mệnh lệnh.

Nhưng cũng không phải đề nghị.

Trân Ni đứng im.

Ở lại ăn… với Kim Trí Tú?

Trong đầu cô vang lên hàng loạt cảnh báo:

Không nên.

Không cần thiết.

Không đúng vai vế.

Sẽ bị hiểu lầm.

Sẽ bị soi.

Nhưng đồng thời, một giọng khác — rất nhỏ — thì thầm:

Bạn đói thật mà.

“Em… không muốn làm phiền chị ạ.” — Trân Ni nói, giọng nhẹ nhưng căng.

Kim Trí Tú ngẩng lên nhìn cô.

Ánh mắt ấy không sắc, không lạnh. Chỉ là… trầm.

“Cô nghĩ tôi mời ai đó ăn tối là phiền?” — Trí Tú hỏi.

Không phải trách móc. Là hỏi thật.

Trân Ni nghẹn lại.

Không phải vậy… Nhưng chị không hiểu…

Cô không dám nói ra: Chị không hiểu cảm giác của người luôn phải giữ khoảng cách với những người ở trên cao.

Kim Trí Tú nhìn cô thêm một nhịp, rồi nói:

“Tôi cũng chưa ăn.”

Câu nói đó… làm mọi lập luận của Trân Ni sụp đổ.

Hai người chưa ăn.

Hai người ở lại muộn.

Hai người bị kẹt trong cùng một tầng lầu sáng đèn.

Một sự trùng hợp nguy hiểm.

“Đi.” — Kim Trí Tú nói ngắn gọn. — “Ăn xong quay lại làm tiếp.”

Ăn xong… quay lại làm tiếp…

Cách nói đó khiến Trân Ni hiểu: đây không phải một buổi tối “thân mật”. Chỉ là một khoảng nghỉ bắt buộc giữa hai đợt căng thẳng.

Nhưng không hiểu sao, tim cô lại đập mạnh hơn.

“Dạ.” — Cô gật đầu.

Nhà ăn riêng của lãnh đạo nằm ở tầng 21 — một tầng mà Trân Ni chưa từng bước chân đến.

Thang máy riêng mở ra, không gian bên trong êm đến mức gần như không nghe thấy tiếng máy chạy. Hai người đứng song song, nhưng khoảng cách giữa họ vẫn đủ xa để không chạm vào nhau.

Và chính khoảng cách đó… khiến Trân Ni căng thẳng.

Cô không biết nên đứng thẳng hay thả lỏng. Không biết nên nhìn thẳng hay cúi đầu. Cô cảm thấy mình như đang đi trên một sợi dây mảnh — chỉ cần nghiêng sang trái hay phải một chút thôi, là rơi.

Kim Trí Tú đứng cạnh, mắt nhìn thẳng phía trước.

Nhưng trong đầu cô, sự tĩnh lặng không hề tồn tại.

Mình đang làm cái gì vậy?

Mình vừa tự đưa một nhân viên mới vào không gian riêng.

Không cần thiết. Hoàn toàn không cần thiết.

Cô tự nhủ: Chỉ là ăn tối. Không có gì hơn.

Nhưng chính việc phải tự nhủ như vậy… đã là một dấu hiệu đáng báo động.

Nhà ăn vắng.

Không phải vì muộn, mà vì nơi này vốn chỉ dành cho số rất ít người. Đèn vàng dịu, bàn gỗ dài, ghế bọc da. Mùi thức ăn không nồng, chỉ thoang thoảng.

Trân Ni đứng ở cửa, hơi lúng túng.

“Ngồi.” — Kim Trí Tú kéo ghế.

Cô ngồi xuống đối diện.

Khoảnh khắc đó, Trân Ni mới nhận ra: đây là lần đầu tiên họ ngồi đối diện nhau mà không có tài liệu, không có laptop, không có cuộc họp nào làm lớp chắn.

Chỉ có ánh mắt.

Chỉ có sự hiện diện.

Trân Ni cúi xuống nhìn khăn trải bàn, tim đập loạn.

Mình nên nói gì?

Hay im lặng?

Im lặng có bị coi là thiếu lễ độ không?

Kim Trí Tú gọi món rất nhanh. Không hỏi cô thích ăn gì.

Điều đó đáng lẽ khiến Trân Ni thấy khó chịu.

Nhưng kỳ lạ là… cô không thấy.

Có lẽ vì cô đã quá quen với việc không được chọn.

Thức ăn được mang lên.

Cơm nóng, canh nhẹ, một món mặn vừa phải. Không cầu kỳ. Không xa xỉ.

Không giống những gì người ta tưởng về bữa ăn của tổng tài.

Trân Ni cầm đũa, chần chừ.

“Ăn đi.” — Kim Trí Tú nói. — “Cô nhìn như sắp ngất.”

Câu nói thẳng đến mức… khiến Trân Ni bật cười.

Một tiếng cười rất nhỏ.

Cô vội đưa tay che miệng.

“Xin lỗi ạ…”

Kim Trí Tú nhìn cô.

Một giây.

Rồi khóe môi cô khẽ nhúc nhích.

Không hẳn là cười.

Nhưng cũng không hoàn toàn nghiêm túc.

“Cô cười làm tôi thấy mình nói chuyện giống bác sĩ quá.” — Trí Tú nói.

Trân Ni sững người.

Đó là… một câu đùa?

Tim cô run lên.

Không phải vì câu nói.

Mà vì lần đầu tiên, Kim Trí Tú cho phép mình… không hoàn toàn là tổng tài.

Hai người ăn trong im lặng vài phút.

Im lặng này không nặng như ở văn phòng.

Nó lửng lơ.

Trân Ni ăn rất chậm. Không phải vì lịch sự, mà vì dạ dày cô lâu rồi không được đối xử tử tế. Cô sợ ăn nhanh sẽ đau.

Kim Trí Tú nhận ra.

“Cô thường bỏ bữa?” — Trí Tú hỏi.

Trân Ni khựng lại.

Một câu hỏi rất đời.

Cô có nên trả lời không?

Nếu trả lời thật — sẽ quá riêng tư.

Nếu trả lời qua loa — sẽ là nói dối.

Cô chọn cách thứ ba.

“Dạ… khi bận thì em hay quên.” — Trân Ni nói.

Kim Trí Tú nhìn cô.

Ánh mắt ấy… không tin hoàn toàn.

Nhưng cô không hỏi thêm.

Không phải chuyện của mình. — Trí Tú tự nhủ.

Không cần đào sâu.

Nhưng tay cô vô thức đặt đũa xuống, chậm lại.

“Cô sống một mình?” — Kim Trí Tú hỏi tiếp.

Trân Ni giật mình.

Cô ngẩng lên.

“Dạ… vâng.”

Không nói “trọ”.

Không nói “chật”.

Không nói “nghèo”.

Chỉ nói “một mình”.

Kim Trí Tú gật đầu.

“Vậy cũng tốt.” — cô nói. — “Ít nhất, không phải giải thích cho ai vì sao về muộn.”

Câu nói đó… khiến Trân Ni nhói tim.

Không phải vì nó đúng.

Mà vì cô nghe ra trong đó… một sự quen thuộc.

Chị ấy… cũng về muộn.

Cũng không cần giải thích.

Hay là… không có ai để giải thích?

Một ý nghĩ nguy hiểm.

Trân Ni vội cúi đầu, ăn tiếp.

Không được nghĩ linh tinh.

Nhưng ở phía đối diện, Kim Trí Tú cũng đang bị chính mình phản bội.

Cô nhìn cách Trân Ni cẩn thận ăn từng miếng, nhìn cách cô đặt đũa ngay ngắn, nhìn cách cô luôn giữ lưng thẳng — như thể sợ mình chiếm quá nhiều không gian.

Một hình ảnh quá… quen.

Giống cô của mười mấy năm trước.

Mình ghét nhất là nhìn thấy bản thân trong người khác.

Và cô ấy… đang phản chiếu một thứ mình đã cố quên.

Kim Trí Tú siết nhẹ tay.

“Cô vào K&K vì tiền?” — câu hỏi bật ra trước khi cô kịp ngăn mình.

Không nên hỏi.

Nhưng đã hỏi.

Trân Ni chết lặng.

Cô không ngờ câu hỏi này lại đến.

Cô nhìn Kim Trí Tú.

Trong đôi mắt kia không có sự khinh miệt. Không có tò mò tầm thường. Chỉ là… thẳng.

Rất thẳng.

Trân Ni hít sâu.

“Dạ… vâng.” — Cô trả lời.

Không né.

Không thêm.

Kim Trí Tú nhìn cô.

Rất lâu.

Không phải vì câu trả lời đó tệ.

Mà vì nó… quá thật.

Ít người dám nói thẳng như vậy.

“Không xấu.” — Kim Trí Tú nói, giọng trầm. — “Tiền không xấu.”

Trân Ni ngẩng lên.

“Xấu là khi người ta dùng nó để che giấu sự bất tài.” — Trí Tú nói tiếp. — “Cô thì không.”

Câu nói đó… như một nhát dao cắm thẳng vào lòng tự trọng của Trân Ni.

Nhưng không phải để làm đau.

Mà để khẳng định.

Cô cảm thấy mắt mình nóng lên.

Cô vội cúi đầu, giả vờ uống nước.

Mình không được khóc.

Không được khóc ở đây.

Không được khóc trước mặt chị ấy.

Kim Trí Tú nhận ra sự im lặng đột ngột.

Cô nhìn ly nước trong tay Trân Ni, thấy nó run rất nhẹ.

Một cảm giác khó chịu trào lên.

Không phải vì Trân Ni yếu đuối.

Mà vì… chính cô là người đã chạm vào vết thương đó.

Mình đang vượt ranh giới.

Kim Trí Tú đứng dậy.

“Ăn xong rồi.” — cô nói. — “Về làm tiếp.”

Giọng đã trở lại lạnh.

Quá nhanh.

Trân Ni sững lại một nhịp.

Vừa rồi… là gì?

Một khoảnh khắc lạc nhịp?

Cô đứng lên theo.

Trên đường quay lại thang máy, không ai nói gì.

Nhưng im lặng này… khác.

Nó nặng.

Trong thang máy, ánh đèn phản chiếu hai người đứng cạnh nhau — hai bóng dáng gần, nhưng tâm trí lại ở hai phía đối lập.

Trân Ni nhìn thấy hình mình trong gương inox: mắt hơi đỏ.

Cô quay đi.

Kim Trí Tú nhìn thấy tất cả.

Mình không nên hỏi câu đó.

Mình không nên kéo cô ấy ra khỏi lớp vỏ phòng thủ.

Mình không nên…

Cửa thang máy mở.

Tầng 20 lại đón họ bằng ánh đèn trắng lạnh lẽo.

Như thể bữa tối vừa rồi… chưa từng tồn tại.

Nhưng cả hai đều biết: nó đã tồn tại.

Và nó đã để lại một vết nứt rất nhỏ — trong sự kiểm soát của Kim Trí Tú, và trong sự cẩn trọng của Kim Trân Ni.

Một vết nứt đủ để ánh sáng lọt vào.

Hoặc… đủ để mọi thứ vỡ ra sau này.

TrendingMore

Xem thêm