Tự nhìn bản thân mình - Quà tặng cuộc sống - Câu chuyện cuộc sống - Bài học cuộc sống - Một kiếp người

8:56:00 AM


Có một phú ông, con cháu đầy nhà, đời sống vật chất không hề thiếu thốn. Tuy giàu có như thế, nhưng ông ta vẫn cảm thấy cuộc sống chẳng có chút ý nghĩa nào. Do vậy, ông ta đi tìm một triết gia để trút bỏ nỗi phiền muộn trong lòng, hy vọng triết gia có thể giải quyết nỗi khổ đau phiền muộn cho mình. Đến khi nghe về những rác rối của phú ông, vị triết gia đưa phú ông đến bên cửa sổ, chỉ vào những người đang đi bộ ở trên đường và nói với phu ông rằng: "Ông thấy những gì?" Phú ông đáp: " Tôi thấy người nam và người nữ, cũng như người già và trẻ em".

 Sau đó, vị triết gia lại đưa ông ta đến trước một chiếc gương và hỏi ông ta rằng: "Bây giờ ông có thể nói cho tôi biết, ông nhìn thấy những gì?" Phú ông liền nói: "Tôi nhìn thấy chính mình!" Cuối cùng, vị triết gia đặt chiếc gương ở phía đối diện cửa sổ, và yêu cầu phú ông nhìn vào gương rồi lại nhìn vào tấm kính cửa sổ. Phú ông đương nhiên ngộ được đôi chút.

"Ông hiểu chưa?" Triết gia cười nói: " Tấm kính cửa sổ và gương đều làm bằng thủy tinh. Điểm khác biệt là nếu trên mặt gương được tráng một lớp thủy ngân, ông sẽ chỉ nhìn thấy mình chứ không nhìn thấy người khác".

Một mảnh thủy tinh trong suốt được mạ lớp thủy ngân giống như một bức tường cao xây xung quanh chúng ta, khiến cho chúng ta không những không thể nhìn thấy thấy thiên hình vạng trạng của sự sống, mà còn giam cầm chính mình, chúng ta chỉ nhìn thấy cuộc sống của chính mình, thật sự cô đơn. 

Trong Tập A Hàm Kinh có viết: " Thế gian đều có nhân có duyên mà hợp lại, sự tập hợp trong thế gian đều có nhân và có duyên" Tất cả mọi vật hiện hữu trên thế gian này đều do nhân duyên giả hợp mà thành, ta và người, ta và vật, ta và sự việc,v.v Mọi thứ đều nương tựa phụ thuộc vào nhau, nhân quả tương hỗ lẫn nhau thì không thể nào tồn tại đơn lẻ.

Một lần, tôi giảng Kim Cương Kinh trên truyền hình, và có đề cập đến "vô ngã tướng, vô nhân tướng". Thật trùng hợp, mẹ tôi lại có mặt ở đó lắng nghe tôi giảng. Buổi giảng kết thúc, mẹ nói với tôi: "Làm người sao có thể 'vô nhân tướng', sao có thể không có mọi người trong lòng mình được?"

Đúng vậy, ai cũng nên có mọi người trong lòng, cuộc sống mới có thể rộng mở tươi vui. Đừng để mình trở thành một con vật sống độc lập và vô hồn trong dòng chảy của ham muốn vật chất, chỉ khi biết cách buông mình và đón nhận công chúng, ta mới có thể sống hạnh phúc và hấp dẫn hơn.

TrendingMore

Xem thêm