Ký ức Hà Nội trong một lần ghé thăm và chọn lựa những ngày tháng sau này của mình sẽ ở nơi đây

3:00:00 AM

Em lại dành hai tháng tuổi trẻ tại Hà Nội, chốn thủ đô ồn ã náo nhiệt, nơi đến cả mùi của không khí cũng khác xa quê nhà.

Hà Nội không cho em một căn phòng ở tầng một. Em và Giao ngày ngày phải leo hết 4 tầng cầu thang, mỗi tầng gồm xx bậc, vị chi một lần leo lên leo xuống là 4 nhân xx bậc. Mà hằng ngày, bọn em mài mặt ở cái cầu thang đó không dưới ba lần.
Hà Nội không cho em những món cay, đậm và nho nhỏ vừa phải như ở Đông Hà. Ngay cả khi bỏ đầy ớt vào bát nước mắm thì vị mặn của cá ướp vẫn át luôn mùi hang hắc của gia vị. Và đồ ăn món nào món nấy đều được phục vụ ở cỡ bự nhất. Em đếm không nổi số lần hai đứa phải ngao ngáo bỏ mứa vì dạ dày không thể nào tiêu hóa nổi cả một đĩa cơm/ tô bún/ hộp xôi to đùng.
Hà Nội không cho em ly trà sữa 15k như ở Aroy. Đến cả những hãng tầm trung như House of Cha hay Tocotoco cũng bốn chục ngàn một ly, làm em chỉ dám bấm bụng bước vào mỗi ngày chủ nhật, khi có chương trình khuyến mãi mua một tặng một. À, còn Heekcaa thì không nói. Em sẽ đợi lúc mình làm lương một tháng 15 triệu rồi mới dám mua một ly trà sữa trân châu double kem cheese ở đó.
Hà Nội không cho em cảm giác ngồi học trong lớp cười ha hả một cách vô duyên, đến ra chơi là chuồn ra căng tin mua đồ ăn vặt vào lớp phá. Lớp học của em ở đây toàn những bạn thanh niên nghiêm túc kiểu mẫu của thời đại mới, đến nỗi nhiều lúc chỉ nghe được tiếng em và Giao đấu láo trong bầu không khí im lặng chăm chỉ của những người còn lại.



Ở Hà Nội, cái gì cũng hơi nhiều hơn cần thiết một chút. Bầu trời đa số màu đùng đục, xám không ra xám, xanh không ra xanh. Xe cộ trên đường đông nghẹt bất kể giờ giấc. Cô bán cơm có gương mặt lạnh như tiền, lắm lúc tính tiền cơm cũng đắt đỏ. Đường lãng mạn quá sức hường phấn, dễ làm người ta mộng mị. Gió lúc nào cũng lạnh và nắng gắt luôn làm da em khô.
Kể ra nghe có vẻ như Hà Nội thật đáng ghét. Nhưng trước lúc rời xa nó, em vẫn thấy nao nao khó chịu. Em muốn nói với Hà Nội rằng em yêu thành phố này biết bao, rằng ngay cả khi em luôn khăng khăng Sài Gòn mới là chân ái của mình, thì sâu thẳm trong lòng, em vẫn biết vị trí của Hà Nội là bất di bất dịch. Nhưng có vô lí không, khi em dám nói mình phải lòng nơi nào sau khi chỉ sống ở đây hai tháng (tính thêm năm ngoái thì cho là bốn tháng). Mà nếu không phải tình yêu, thì cái thứ cảm xúc chộn rộn này là gì?
Em nghĩ em yêu Hà Nội từ sáng chủ nhật tuần thứ nhất ở đây, khi em và Giao đội mưa đi House of Cha lần đầu tiên. Hai đứa che dù vừa đi vừa quay story cho Instagram, uống hết hai ly trà, đi gần hai cây số trên đường Nguyễn Phong Sắc, note lại một đống hàng quán (tới lúc về vẫn chưa kịp thử quán nào), sau đó kết thúc ngày nghỉ đầu tiên tại Jollibee. Lúc về tới phòng là lúc em nhận ra, mình không có đủ đồ xinh xinh trong tủ áo để mặc cho khớp với mùa đông Hà Nội.



Thế là em yêu Hà Nội lần nữa lúc hai đứa bước qua hai shop áo quần đang giảm giá, mỗi đứa chi không dưới 500k để mua đồ sales (em thật không dám ghi ra đây rằng Giao đã tiêu hết bao nhiêu tiền cho đống đồ của nó, mặc dù em xin gửi lời chia buồn sâu sắc nhất đến anh người yêu bộ đội tương lai của nó). Em lấp đầy cái tủ sắt quân đội trong phòng bằng những chiếc quần chín tấc đầu tiên, và cả một cái váy dáng áo dài màu xanh dương để mặc Tết.
Đã mua đồ đẹp thì phải đi chơi xa. Em ngất ngây vì Hà Nội khi em, Giao và Sáng bon bon trên hai con xe đạp điện thuê chạy ra tận Hồ Gươm để dạo phố đi bộ. Dấu hiệu đầu tiên của mùa đông Hà Nội – gió lạnh buốt – cũng không ngăn cản ba đứa phóng vèo vèo trên những con đường ngập xe và bụi. Phố đi bộ không hẳn là quá đẹp, nhưng các anh giai thì xuất sắc và các cặp đá cầu thì chỉ có thể miêu tả bằng từ đỉnh.
Em yêu Hà Nội nhiều hơn khi ở gần sáu mươi ngày mà vỏn vẹn chỉ có ba ngày trời mưa. Hà Nội không bắt em phải đội những xô nước xối xả chạy 15p trên đường mới đến được lớp. Hà Nội cho em ngủ tới tận 7h45 khi 8h là vô học, và chỉ việc đi bộ là tới trường. Hà Nội khiến những đêm thức khuya tới hơn 2h sáng học bài bớt ngớ ngẩn, và những buổi sáng nằm nướng tới 9h là bình thường.
Em yêu Hà Nội như thế, và em nghĩ Hà Nội có lẽ cũng yêu em và những người bạn của mình lại chút chút. Hà Nội yêu em bằng những lần hiếm hoi điểm kiểm tra cao thứ 3 trong lớp, làm con người ảo tưởng này lại mơ mộng chuyện được giải Nhì. Hà Nội yêu Giao bằng món pudding hữu cơ trị giá 26k một hũ, khiến nó ăn vào là rú lên như điên. Em không biết Hà Nội yêu Sáng, Thắng và Cường thế nào. Em sẽ hỏi chúng nó và ghi vào đây sau. Nhưng chắc là Hà Nội yêu ba tên này bằng việc ban tặng cho những thanh niên phòng 519 sự đồng hành và chăm sóc của hai cô nàng phòng 417. Dear my Hà Nội men, you are welcome.



Em có rất nhiều điều muốn nói với Hà Nội. Em muốn Hà Nội biết mình trân trọng biết bao cơ hội lại được ra đây học hành, được nhỏ từng giọt mồ hôi vào thứ tiếng nói đến từ một đất nước xa xôi mà em hằng yêu quý. Em muốn Hà Nội biết mình nhận ra rằng kiến thức không phải là tất cả, và những người cả đời chỉ cắm cúi vào sách vở chưa hẳn đã là những người tốt. Rằng dù sao đi nữa, thì cuộc sống luôn không công bằng, và mặc dù mọi thứ có khó khăn thế nào, thì nhất định cũng phải không ngừng cố gắng và cố gắng. Hà Nội dạy cho em công sức không phải là điều kiện đủ của thành công, nhưng nó là điều kiện cần. Cho dù trời có sập trên đầu, đất có lún dưới chân, vẫn phải lê người dậy mà bước tiếp.
Hà Nội chứa đựng nhiều kỉ niệm đẹp đẽ của em quá. Em sợ nếu không ghi ra đây, một ngày nào đó, khi em già cả ốm yếu, trí nhớ em sẽ không còn nhìn thấy màu đỏ uy nghi của cổng Văn miếu, ngửi thấy mùi mồ hôi sau mỗi lần chạy hộc tốc trên đường, nghe thấy tiếng bài rap nhảm nhí mà Thắng luôn luôn bật. Em sợ mình sẽ quên cảm giác hai bàn chân đau đến chảy máu khi phải đi bộ cả mấy tiếng đồng hồ trong đôi giày mới, hay mùi dầu mỡ tỏa ra từ những xe bán hàng trăm thể loại đồ chiên rán. Em sợ mình sẽ quên cái lóng ngóng của việc đổ bịch phở ra tô cho Cường lúc nó đau, hay những lần thi “Ai mỉa mai giỏi hơn” - nguồn cung drama miễn phí cho Giao - với Sáng. Tiếng trả lời điện thoại qua micro khi earbud vẫn nằm trong tai em. Tóc bay qua áo da. Khuôn viên trường Đại học Hà Nội nhìn từ tầng 10 xuống. Nắm tay Giao khi qua đường. Được Cường đỡ dậy sau khi trượt chân. Cuống lên khi thấy Thắng tinh thần không tốt. Đi Moji tới mức nhẵn mặt. Giặt áo quần bằng tay. Ăn cháo sườn quẩy. Xem phim suất chiếu muộn để được giảm giá. Trèo tường. Chui cổng. Than vãn việc thèm cháo cá tới mức bốn đứa còn lại phát điên. Đi mua hai cái bánh bao cùng Giao lúc gần 11h. Cái bút chì Giao làm mất một cách bí ẩn. Lọ dầu dừa kiêm thước đo nhiệt độ, cứ mỗi lần trời trở lạnh là dầu dừa đông cứng lại hết. Hai lần phụ huynh ra là đồ ăn ngập phòng. Bỏ ăn sáng. Bỏ ăn trưa. Bỏ ăn tối. Giao tưởng chân mình có thể xoạc dài hơn vài mét trên không trung. Sáng tưởng nó có thể thắng em trong trò dis nhau thậm tệ (xin lỗi nhé, chị Thủy vẫn chưa chịu thua). Thắng tưởng thụ thì đi với động. Cường tưởng hỏi xin cách nhắn tin với gái từ một người chưa có bồ gần một năm là một ý tưởng hay ho.



Còn em, em tưởng rằng, thanh xuân dừng lại ở nơi này.
Đến cuối cùng, em nhận ra mình yêu Hà Nội không phải vì Hà Nội. Cái làm em phải lòng thành phố này, là những giây phút em trải qua cùng những người bạn của mình. Thế giới có hơn bảy tỉ người, bọn em lại may mắn được gặp nhau và được ở bên nhau.
Dưới bầu trời thủ đô, em dành cho mọi người những gì tốt đẹp nhất. Mọi người cũng dành cho em những gì tốt đẹp nhất.
Em xin để lại một mảnh nhỏ trái tim ở nơi này. Tạm biệt. Hẹn gặp lại.

Nguồn: Thu Thủy

TrendingMore

Xem thêm